Sáng hôm sau Lâm Mặc thức dậy thấy mình đang nằm trong vòng tay một người đàn ông, mới suy nghĩ đến chuyện đêm qua mình mơ thấy mộng xuân cô đã muốn chửi bản thân mình không có tiền đồ, vậy nhưng khi sờ thấy cánh tay rắn rỏi của người dưới gối cô đảm bảo dây chắc chắn không phải mộng, hơn nữa, vật kia đang nóng hổi ở dưới thân cô sao lại không nhận ra được đó là đàn ông cơ chứ. Nhưng cô lật lại trí nhớ ngắt quãng của mình, cô không hề đưa đàn ông đến nơi này, không lẽ nhà cô bị đột nhập, nhưng nào có tên trộm nào lại trộm xong đồ sau đó lại mệt quá ngủ lại cùng cô đâu.
Trong khi cô vẫn đang mải mê suy nghĩ, thì người kia không có vẻ gì muốn trốn tránh, nhẹ nhàng dùng sức ôm lấy cô vào lòng, vừa ôm lại vừa nhanh chóng phà hơi thở vào cổ cô. Lại bắt đầu màn độc thoại với cô giống như một việc đã thành thói quen khó bỏ:
- A Mặc, cuối cùng em đã trở về, anh không thể chờ đợi được lâu thêm nữa. Anh sợ nếu thời gian lâu quá, anh sẽ quên mất hơi thở của em. Cảm ơn em đã chăm sốc Niệm Niệm, con bé quả thật đáng yêu. Em không biết anh đã vui mừng như nào khi nhận ra con bé giống em như vậy, nhưng anh lại không kiềm lòng nổi khi được ôm con bé vào lòng. Cảm ơn em đã cho anh được làm ba. Anh không hối hận vì đã lựa chọn em. Anh yêu em, thực sự muốn mãi mãi là người ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-vao-tinh-yeu/2974027/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.