Nhiên đứng sững giữa phòng, cô mở tròn mắt nhìn chăm chăm về phía cậu Cả, nhất thời không biết nên nói cái gì vào lúc này. Đúng là cô và bà lão Nhĩ là bà cháu và cô cũng chưa từng nói với ai chuyện này, nhưng mà...
Cô bước đến gần chỗ cậu Cả đang ngồi, trong lòng có chút bất an, lại có vài chút bất mãn, nghĩ nghĩ, cô hỏi:
- Cậu đang nghi ngờ tôi về truyện bức tranh bị mất?
Cậu Cả vẫn luôn quan sát cô suốt từ nãy đến giờ, biểu cảm không biến đổi, vẫn là vẻ mặt anh tuấn nghiêm nghị cùng đôi mắt sâu hút khó dò. Cậu ngồi trên ghế, nhìn cô như nhìn tội phạm, cứ giống như cậu đang tra hỏi cô trong phòng giam vậy.
- Cô nghĩ thử xem?
Nhiên khẽ mím môi, cô nghiêm túc nói:
- Tôi rõ ràng là không có lấy cắp bức tranh, mà tôi cũng không có khả năng lấy được bức tranh đó. Đến bức tranh hình dáng nhỏ lớn dài ngắn thế nào tôi còn không biết, cậu nghi ngờ tôi như vậy thì đúng là hơi vô lý đó.
Cậu Hai nhìn cô, vẫn là loại ánh nhìn như cũ, giọng cậu rất trầm, lại cười khẩy, cậu hỏi:
- Vậy cô có thể giải thích một chút về chuyện tối ngày hôm đó, cái đêm mà bức tranh bị mất, cô đã đi đâu không?
Nhiên ngạc nhiên đến há hốc mồm, mắt cô chớp chớp, ấp úng cả nửa ngày:
- Tối ngày hôm đó... tôi...
Cậu Cả tiếp tục dùng khí thế cường ngạnh của mình mà bức cô nói ra bằng được lý do.
- Nói đi chứ, cô đi đâu?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-vao-long-cau-chu/226110/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.