Bà nội Nhĩ và Nhiên đi rồi, bà Hai mới chợt bừng tỉnh trước những lời mà bà nội Nhĩ vừa nói. Bà nhớ lại đoạn thời gian hơn mười năm về trước, lúc bà cầu cạnh khắp nơi để cứu lấy Phong, bà đã khổ sở và khủng hoảng như thế nào. Trong cơn tuyệt vọng, bà nhìn đứa con trai mà mình dứt ruột đẻ ra đang dần dần mất đi sinh khí, bà ân hận và thống khổ đến tận cùng. Nếu như năm đó không có lão thần tiên đến cứu thì có lẽ bây giờ luôn cả bà cũng không còn sống được đến ngày hôm nay. Vợ chồng bà đi tìm tung tích lão thần tiên đã rất lâu rất lâu, bà cứ luôn nghĩ cả đời này sẽ không thể tìm lại được. Nhưng mà hóa ra, lão thần tiên mà vợ chồng bà mang ơn cả đời... lại là bà thầy lang sống gần ngay cạnh nhà bấy lâu nay.
Bà hiểu rồi, bà hiểu rồi! Năm đó bà vì lo cho Phong quá độ nên thường xuyên ngất đi, chồng bà lần nào cũng gọi bà lang Nhĩ đến xem mạch và bốc thuốc bổ cho bà. Là bà lang Nhĩ biết rõ tình hình của bà và Phong, vì thương xót cho Phong nên mới ẩn mình ra tay giúp đỡ. Đúng rồi... chắc chắn là như vậy rồi... chắc chắn rồi!
Bà Hai kéo tay chồng, vành mắt bà đỏ hoe, bà nói gấp đến nghẹn:
- Anh Thượng, em nhớ ra rồi, đúng là bà lang Nhĩ, lão thần tiên năm đó cứu con trai mình chắc chắn là bà lang Nhĩ rồi...
Ông chủ Thượng vẫn có chút bán tín bán nghi nhưng riêng ông nội Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-vao-long-cau-chu/1066332/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.