Hiếm khi có dịp ra ngoài, Nhiên liền ỉ ôi cậu Cả một hai muốn đi ăn lẩu. Phong thì làm sao kháng cự lại được sự mè nheo của Nhiên, vậy nên anh buộc lòng phải chở cô đến quán lẩu thái gần bệnh viện, gọi một suất lẩu hai người ăn, còn kèm theo một số món linh tinh, một mình cô ăn hơn nửa.
Nhiên nhìn thấy Phong cứ chống cằm nhìn cô, trong chén không có một chút thịt chút cá gì, cô vừa nhai vừa nói với anh:
- Cậu Cả... cậu không đói ạ?
Phong nhìn nhìn cô, anh nheo mày nhắc nhở:
- Sau này ra ngoài đừng gọi tôi là cậu Cả.
Nhiên tròn mắt hỏi anh:
- Vậy em phải gọi là gì ạ?
Phong hơi nhếch môi, nửa muốn cười nửa lại không, trông anh lúc này cực kỳ cực kỳ cuốn hút. Chân mày hơi nhướn, giọng vừa trầm vừa ấm:
- Tôi có tên, gọi tên.
Nhiên ngơ ngác nhìn anh, mắt cô chớp chớp:
- Tên... Phong ạ?
Phong khẽ gật, thoáng ý cười:
- Ừm, gọi tên tôi.
Nhiên không dám nhìn thẳng vào gương mặt tràn đầy sức cuốn hút kia của Phong, cô vội vàng cúi đầu, vờ ăn tiếp thức ăn ở trong chén. Nhiên có cảm giác càng lúc cô càng không thể kháng cự lại được sự quyến rũ của Phong nữa rồi. Trước kia cô rất mê nam thần Huỳnh Tông Trạch, giờ có Phong, cô quên mất mình từng đu nam thần mãnh liệt như thế nào. Ở Phong có sự cuốn hút của người đàn ông trưởng thành từng trải, đâu đó lại có vài nét ngông cuồng của "trai hư". Nhiên đã từng nghĩ cô không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-vao-long-cau-chu/1066309/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.