“Suy nghĩ của nữ nhân, thật sự thứ khó hiểu nhất trong thiên hạ...” Vân Dương trong lòng thì thào nói ra.
“Ta đã lấy cho Sói con một cái tên, gọi là Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi thấy thế nào?” Kế Linh tràn đầy hưng phấn hỏi.
“Tiểu Nguyệt Nguyệt?” Vân Dương khẽ nhếch miệng, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Tên rất hay! Rất tốt a!”
“...” Kế Linh trừng trừng hai mắt, đối với kẻ dối trá qua loa này nàng thật sự không còn gì để nói.
Bất quá lập tức lại trở nên vui vẻ: “Lấy độ phối hợp của Tiểu Nguyệt Nguyệt với ta, trận này muốn thắng quả thực là dễ như trở bàn tay! Chức vị đại tỷ này, ta đặt sẵn a.”
“Thắng chắc?” Vân Dương cổ quái hỏi. Huyền thú thi đấu của các ngươi, là so trình độ huấn luyện sủng vật? Chỉ như vậy thôi? Thế mà lúc trước cô nói phức tạp như vậy...
“Khẳng định thắng chắc!” Kế Linh tự tin mười phần.
“Nếu thắng chắc...” Vân Dương buồn bực nói: “Vậy cô còn không mau đi đi? Ăn vạ ở chỗ ta làm gì?”
“...” Kế Linh há miệng sửng sốt. Nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ.
Thần chuyển hướng!
Từ bé đến giờ, nàng còn chưa từng gặp một tên nam nhân không hiểu phong tình như vậy!
“Sẽ không phải là cô coi trọng ta đi?” Vân Dương hoảng sợ lui về phía sau một bước: “Cô nương, ta còn trẻ, còn...”
“Ngươi đi chết!”
Kế Linh thẹn quá hoá giận.
Vân Dương ôm chân phải tru lên một tiếng nhảy dựng lên, nhe răng nhếch miệng: “Đang yên đang lành, tại sao cô đá ta?”
Kế Linh nghiến răng nghiến lợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-thi-chi-ton/1650908/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.