Tô Mạch lúc trở về khu nhỏ mình ở, Phùng Lạc đang ngồi ở trên thềm đá chờ y, Tô Mạch đi vài bước qua kéo cậu đến, hỏi: “Mặt đất lạnh như vậy, sao lại ngồi ở đây?”
Phùng Lạc cười cười mặc y kéo, lại không đứng dậy, cậu nói: “Mấy tháng trước, bá phụ đem cậu ấy mang đi, tôi chỉ có thể ngồi ở chỗ này chờ bồi tội cho cậu.”
Tay Tô Mạch dừng một chút, rồi mới dùng sức đem Phùng Lạc túm lên, mắng một tiếng: “Không cần cười, đồ thần kinh.”
Phùng Lạc ha hả cười bị y kéo đến, một hồi lâu mới dừng lại, Phùng Lạc nói: “Cậu không giận tôi?”
Tô Mạch nói: “Chuyện liên quan gì đến cậu?”
Phùng Lạc cười nói: “Đối với việc mình không biết cậu ta bị đưa đi, cậu thật sự không trách tôi?”
Tô Mạch bị người kia làm cho không hiểu gì, nhìn người kia một hồi, rồi mới đẩy đầu cậu một chút, mắng một chút: “Bệnh thần kinh.”
Phùng Lạc bị Tô Mạch đẩy như vậy cười càng thêm tùy ý, thật lâu sau mới ngừng lại được, Phùng Lạc lẳng lặng nhìn Tô Mạch một hồi, mới cúi đầu hỏi: “Cậu có tôi là bạn bè hay không?”
Tô Mạch ngây người một lát, mới mắng tiếng: “Cậu hôm nay phát điên gì thế? Lão tử cả đời này chỉ có một người bạn thân là cậu!”
Phùng Lạc nghe xong, lại bắt đầu cười, khẽ cười một hồi, rồi mới nhỏ giọng nói cùng Tô Mạch: “Tô Mạch, đưa lỗ tai lại đây.” Tô Mạch kỳ quái nhìn người kia một hồi, mới nghiêng đầu, đem mặt đưa qua, Phùng Lạc nhỏ giọng nói bên lỗ tai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-thi-chan-dich-vi-nhi-khoc-lieu/1494308/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.