Hà Thụ đứng ở nơi đó, chỉ cảm thấy toàn thân như bị đông lạnh, thẳng đến xa xa hai người kia đứng lên, ra nhà hàng, đi vào giữa gió lạnh hiu quạnh, Hà Thụ còn ngồi yên ở chỗ kia.
Hà Thụ qua hồi lâu mới nói: “Anh nói — anh ấy —“
Phùng Lạc nói một câu thật nhỏ: “Tôi chỉ đoán, có lẽ — cậu ấy từ đầu tới đuôi chính là đang đùa.”
Hà Thụ cúi đầu nhéo tay vài cái, nghĩ muốn làm cho cánh tay đông lạnh không cảm giác có chút phản ứng, cuối cùng thất bại, Hà Thụ nhỏ giọng nói một câu: “Tôi nhớ rõ, anh ấy vừa mới gặp tôi không lâu – nói với tôi…”
Nhớ ra rồi, khi đó Tô Mạch tùy ý cười, lông mi nhướng cao, một bàn tay để trên ghế sô pha, một bên tùy tiện nói — sao có thể chứ? Lão tử vốn là thẳng. Chính là nghe các anh em nói chơi vui, muốn thử xem xem, nhìn MB trong quán, tôi lại ngại bẩn, cậu lại không cần sống chung, tôi có thể cùng cậu đùa giỡn một buổi tối.
Có lẽ — y từ đầu tới đuôi chính là đang đùa.
Hà Thụ đột nhiên run rẩy một chút, dùng sức đem khóe mắt không nghe lời muốn chảy nước mắt, mạnh mẽ đứng lên, nói: “Tôi phải đi về.”
Phùng Lạc giật mình nói: “Cậu đang nói cái gì, cậu ấy đùa giỡn cậu! Cậu ấy lừa cậu! Cậu ấy ngay cả thương hại đều — cậu lại còn muốn về?”
Hà Thụ nói: “Tôi không biết… Tôi chỉ muốn. Nếu đùa giỡn có thể đầu tư nhiều tinh lực cùng thời gian như vậy —“
Hà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-thi-chan-dich-vi-nhi-khoc-lieu/1494303/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.