Nhìn nụ cười kia, Hà Thụ liền yên lặng cúi thấp đầu, chậm rãi nằm ngã xuống giường, đem mình cố gắng rụt lại, rụt một hồi, rõ ràng lấy chăn che mặt, lộ ra lỗ tai hồng thấu, nói: “Kể cho tôi nghe chút gì đi…”
Tô Mạch dừng một chút, nụ cười kia chậm rãi phai nhạt đi y hỏi một câu: “Cậu muốn nghe cái gì, chuyện về mối tình đầu của tôi, hay chuyện phấn đấu cực khổ?”
Hà Thụ hiển nhiên bị nói trúng tiếng lòng, lắp bắp lộ mặt ra, do dự biện giải nói: “Không, tôi… Không phải…”
Tô Mạch vỗ nhẹ đập đầu của hắn, có chút hờ hẵng nói: “Chuyện đã qua tại sao phải nói tới, huống chi tôi không nghĩ tới.”
Hà Thụ nga một tiếng, xấu hổ không biết phải làm sao, Tô Mạch tùy tay cầm lấy khăn lông ướt trên tủ đầu giường lau mặt Hà Thụ, dùng sức lau vài cái, rồi mới nhìn Hà Thụ chật vật chịu không nổi nói: “Mệt mỏi đi, hôm nay cố gắng ngủ một giấc, ngày mai đại khái sẽ càng khó chịu đi.”
Hà Thụ tiếp tục ưng thuận, đang chuẩn bị đem người dời qua một chút, muốn để chỗ cho Tô Mạch, đột nhiên phát hiện Tô Mạch không nằm xuống, lập tức sợ hãi nhìn Tô Mạch, theo bản năng túm lấy góc áo Tô Mạch hỏi: “Anh muốn đi đâu?”
Tô Mạch sửng sốt một chút, mới cười nói: “Tôi đi tắm rửa một cái, cậu ngủ trước đi.” Hà Thụ lúc này mới yên lòng lại, chính mình cũng hiểu được bản thân rất buồn cười, lòng nghi ngờ vừa đi, buồn ngủ như thủy triều ập tới, không qua lâu sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-thi-chan-dich-vi-nhi-khoc-lieu/1494297/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.