Tô Mạch im lặng thật lâu, y dường như có rất nhiều điều muốn nói, đều nghẹn trong cổ họng không nói nên lời, cuối cùng y rít hỏi một câu: “Vì cái gì? Vì cái gì lại phá hư bản thân như vậy?” Tô Mạch chậm rãi khom thắt lưng, thử dùng sức vặn bung tay Hà Thụ ra, y hỏi: “Vì cái gì không quý trọng bản thân?”
Mặt Hà Thụ trắng bệch, cái gì cũng không nói, chính là liều mạng ôm chân Tô Mạch, run nhè nhẹ, môi không có một tia huyết sắc, Tô Mạch đột nhiên mạnh mẽ dùng sức, đem tay Hà Thụ từ trên quần mình vẫy xuống, hét lớn một tiếng: “Con mẹ nó cậu dính thứ không nên dính như thế! Cậu có thể có một chút tiền đồ không!!!!” Mặt Hà Thụ rơi lệ, hắn nói: “Tôi nếu không có tiền đồ, tôi cũng không biết vì cái gì ra như vậy, Tô Mạch, tôi cầu anh không cần lo cho tôi, tôi cũng cầu anh không cần không để ý tới tôi… Tôi không biết mình xảy ra chuyện gì, tôi chỉ biết mình sắp điên rồi… Tô Mạch, giúp giúp tôi, cứu cứu tôi…”
Tô Mạch mặt xanh mét, nói: “Tôi có thể giúp cậu đây! Tôi sao có thể cứ cậu đây!! Cậu nói — Tôi có thể ra sao đây! Cậu muốn tôi quỳ xuống sao, Quỳ xuống van xin cậu, cầu cậu sống có chút tiền đồ! Cậu cố gắng làm người! Cầu cậu tự mình cố gắng tự lập?!”
Hà Thụ khóc nói: “Anh không cần như vậy, tôi cũng không muốn. Tôi chỉ là khổ sở trong lòng, trong lòng tôi…” Tô Mạch lui về sau mấy bước, thở dốc hỏi lặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-thi-chan-dich-vi-nhi-khoc-lieu/1494290/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.