Hà Thụ bị Tô Mạch mang về nhà kia, hắn ở cùng Thích Mộ Thương tại nơi đó lâu như vậy, sớm đã thành thói quen sống trong ánh đèn đầy u ám, hoặc là trong bóng đêm yên tĩnh sờ soạng, nhìn ánh đèn trắng từ tầng hầm đen tối xuyên qua từ khẽ hở của cửa sắt, sống yên ổn với nhau. Hiện tại lại một lần nữa trở về với không gian đầy ánh đèn, cảm thấy dường như đã qua mấy đời, loại cảm giác này không phối hợp với cảm giác mỗi ngóc ngách thân thể đều bị đèn chiếu khắp, mang chút cảm giác đầy xấu hổ. May mắn Tô Mạch kéo tay hắn, vẫn không buông ra, thế nhưng lại không buông ra như thế.
Hà Thụ không nhớ rõ sao mình bị kéo về đây, thời khắc lý trí một lần nữa bị thân thể chi phối, hắn đã đứng ở nơi này, hắn ngửa mặt nhìn sườn mặt của Tô Mạch, cái này càng làm khuôn mặt này càng thêm tuấn mỹ, hắn nghĩ mình đã muốn mơ hồ, kết quả thời điểm một lần nữa xuất hiện, mới phát hiện khuôn mặt kia sớm đã khắc cốt ghi tâm. Thời gian mấy tháng trời, năm tháng bẻ gãy nghiền nát, thời gian vật đổi sao dời, thế sự xoay vần, chỉ có người kia vẫn tuấn mỹ như trước.
Tô Mạch mặt không chút thay đổi hỏi hắn: “Đói bụng không? Cậu muốn ăn cái gì?” Lúc y hỏi câu này, thân mình hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt chăm chú nhìn Hà Thụ, tư thế này làm cho Hà Thụ có một chút mất tự nhiên, mới ừ ừ nói: “Tôi không đói bụng.”
Tô Mạch nói: “Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-thi-chan-dich-vi-nhi-khoc-lieu/1494288/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.