Thời điểm Hà Thụ ầm ầm bỏ đi Tô Mạch liền bừng tỉnh, đụng ngã ghế dựa, đụng ngã cái bàn, y mở cửa, nghiêng ngả lảo đảo đuổi theo. Y cũng không biết vì sao muốn đi tìm, không biết vì sao bản thân lại khổ sở, vì cái gì đau đến không thể hô hấp. Nam nhân kia đứng dưới ánh đèn, khóc ra hai hàng nước mắt dưới ánh đèn càng trở nên trong suốt, bản thân cảm thấy máu vì âu sầu mà liền đông cứng lại. Trong lòng có vật gì đó sụp đổ, vặn vẹo, linh hồn giãy dụa, đều muốn từ mỗi chân lông tràn ra ngoài, ý thức được rằng nếu có thể chui ra, bọn chúng sẽ trở thành siêu nhân che mặt đầy chính nghĩa che trước mặt người kia — mỗi tên siêu nhân che mặt sẽ hô to một câu: “Cậu ấy là người của tôi! Không được bắt nạt cậu ấy!” Thế là trong lòng y cũng hò hét hàng vạn câu, nhưng chân lúc đó lại không thể động đậy.
Y không có dũng khí bảo vệ bất kỳ người nào.
Người khác không thể hiểu, nhưng y lại rõ ràng hiểu thấu —- Đến cuối cùng cái gì mới có thể thật lòng? Tiền? Quyền lợi? Bạn bè? Tri kỷ? Vợ? Tình nhân? Rốt cuộc hiện ra ngoài chân thật được bao nhiêu? Nếu có người có thể hoàn toàn gào thét không suy nghĩ, thì chỉ có là người mẹ từ ái ở nhà. Còn mỗi tên công nhân trong phòng làm việc kia, y đều biết — bọn họ không phải là người xấu.
Bởi vì không phải là người xấu, mới càng thêm trào phúng. Chủ nhiệm béo phì kia, là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-thi-chan-dich-vi-nhi-khoc-lieu/1494279/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.