Tô Mạch ở bên ngoài hóng gió cả một buổi tối, ngày hôm sau lúc trở về, Hà Thụ đã đi tới công ty, lưu lại bữa sáng ở trên bàn, trên cái đĩa có vài món ăn, nhấc lên có thể thấy vẫn còn hơi nóng.
Lúc lái xe đến công ty, Tô Mạch hiếm thấy thả chậm tốc độ, đem cửa kính xe hạ xuống, nhìn phong cảnh bên ngoài đang lướt qua, phải bình tĩnh. Nhóc con mang giày xăng-đan, cưỡi chiếc xe đạp đã gỉ sét, ở bên kia đường dựng cái liều bằng plastic, quần áo đủ loại kiểu dáng, thời điểm lúc xe chạy qua áo sơ mi màu trắng đơn bạc phất phơ, bị gió thổi không ngừng phấp phới.
Tô Mạch lại nghĩ tới Hà Thụ lúc đáng thương ở trong phòng kia. Hắn không phủ nhận chuyện người nghèo có cái khoái hoạt của người nghèo, mà người giàu có cái khổ của nhà giàu. Nhưng nam nhân đáng thương kia, ở trong đám người như miếng băng mỏng, giống như dân tị nạn mà co lại bả vai, thoạt nhìn cực kỳ gầy yếu. Y không thể nghĩ rằng kẻ đáng thương như thế dưới bầu trời của mình, mới có thể cười đến xán lạn. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không ra được chuyện gì. Tô Mạch đem thân hình đang đau nhức của mình dựa vào lưng ghế dựa, đem cửa kính xe đóng lại.
Dừng xe lại, Tô Mạch không tốn nhiều thời gian liền tìm được Hà Thụ, hắn dựa vào cửa thoát hiểm cách văn phòng không xa, hai tay khẩn trương nắm chặt kèn ác-mô-ni-ca, nhìn thấy Tô Mạch đến, lộ ra mỉm cười đầy gian nan yếu ớt. Hà Thụ nói một câu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-thi-chan-dich-vi-nhi-khoc-lieu/1494277/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.