Hà Thụ sửng sốt một chút, chưa nói nguyện ý, cũng chưa nói không muốn, chính là kinh ngạc đứng ở nơi đó, một hồi lâu, bộ dáng mới tựa hồ như kịp phản ứng, biểu tình có chút buồn rầu, mà tất cả từng đợt đều lộ ở trên mặt. Hắn lộ động tác trẻ con, vốn như tính toán nói chút gì, chính là không có mở miệng, dùng răng nanh cắn phiến môi, không phải nhẹ nhàng cắn, mà là dùng sức, đem môi cắn thành một vòng trắng bệch, biểu tình kia, luống cuống, thống khổ, xấu hổ, ngẩn ngơ, đủ loại đều có.
Nhưng Tô Mạch không nhìn thấy, Tô Mạch chính là kéo tay hắn, nhìn nóng bỏng, chỉ cần nhìn ánh mắt của Tô Mạch, chỉ biết rằng y căn bản sẽ không tiếp thu chuyện chính mình sẽ bị cự tuyệt, vì thế Hà Thụ cũng không dám, chỉ là vẫn lặng yên. Tô Mạch kéo một hồi, trên tay dần dần dùng lực, y không rõ vì cái gì lại kéo cánh tay gầy gò của Hà Thụ, mà bắt đầu không hiểu sao lại kích động, Tô Mạch không nghĩa nữa, y từ trong đầu tìm tòi mấy lần, rồi mới nhớ cái tên hôm nay mới biết đến, Tô Mạch hô to: “Hà Thụ…”
Hà Thụ nghe đến toàn thân chấn động, Tô Mạch thấy phản ứng của hắn, đã cảm thấy việc này hẳn là thành công, vì thế đem Hà Thụ kéo đến, nửa ôm vào trong ngực, đi vài bước, ngã lên trên giường chật hẹp kia, kích động mà bắt đầu xé rách quần áo của Hà Thụ, lần này Hà Thụ ngay cả phản kháng yếu ớt cũng không có, ngoan ngoãn nằm úp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-thi-chan-dich-vi-nhi-khoc-lieu/1494266/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.