Hà Thụ nghe Tô Mạch nói xong, sửng sốt một chút, rồi hai tay mới ngượng ngùng nắm thật chặt cùng một chỗ, đặt ở trên đùi, ngồi càng thêm câu nệ, nói: “Như vậy a…”
Tô Mạch nhướng nhướng lông mày, nhìn qua bộ dáng thực cương quyết càn rỡ, khuôn mặt hơi hơi ngước lên, “Kháo, cậu con mẹ nó có muốn hay không? Hay là cậu chỉ có hứng thú với trung niên mập mạp, người già nua a! Tôi khó có thể phụng bồi sao?”
Hà Thụ ngón tay gắt gao xoắn cái áo, các đốt ngón tay đều có chút trắng bệch, bộ dáng tức giận dĩ vãng cũng không tìm thấy, lại biến thành người nhát gan, do dự, biết vâng lời. Kính đen trên mũi hơi hơi trượt xuống, Hà Thụ lấy tay đẩy lên, do dự, lắp bắp nói: “Anh… Anh phải lấy tiền sao?”
Tô Mạch đầu tiên là sửng sốt, rồi mới phản ứng đem điện thoại ném trên mặt đất, phát ra một trận tiếng vang liên hoàn, điện thoại oanh oanh liệt liệt bị phá hư, bùm bùm vỡ thành các miếng plastic, Tô Mạch kéo giọng nói mắng: “Con mẹ nó cậu làm rõ ràng cho tôi, là lão tử muốn lên cậu!! Cậu không nghĩ chính mình có bao nhiêu cân lượng, con mẹ nó vật này nọ!!”
Hà Thụ bị y mắng có chút trắng bệch, Tô Mạch xoay người, vừa lúc ngoài cửa có người ấn chuông cửa, đưa pizza đến đây, Tô Mạch bước vài bước qua mở cửa, người đưa đồ bị tức giận trên mặt của Tô Mạch sợ tới mới cơ hồ bưng không xong, Tô Mạch một phen đoạt lấy, đưa tiền giấy, lại một tiếng vang thật lớn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-thi-chan-dich-vi-nhi-khoc-lieu/1494259/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.