Tào Văn ngồi trong quán cafe, xuyên qua cửa kính nhìn thấy Lương Mạt Mạt đang từ bên ngoài chậm rãi tiến vào. Dưới ánh nắng mặt trời, sắc mặt cô có chút trắng xanh, sức khỏe dường như không tốt lắm. Đột nhiên, trong lòng anh ta dâng lên một cỗ cảm giác thương tiếc cùng áy náy.
Mạt Mạt đẩy cửa kính của quán cafe, bước vào, không nhanh không chậm đi về phía anh ta, trên mặt ánh lên nhè nhẹ nét cười.
Tào Văn uống một ngụm cà phê, cảm thấy đắng ngắt.
“Một ly cà phê Geisha, cảm ơn.” Lương Mạt Mạt gọi một cốc cà phê, ngồi xuống đối diện Tào Văn, cô khẽ cười: “Anh hẹn em ra đây có chuyện gì không?”
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô gái trước mắt mình, anh ta vẫn lẳng lặng ngồi đó nhấm nháp cà phê, nhưng càng uống không hiểu sao lại càng cảm thấy đắng chát. Anh ta hy vọng vị đắng trên bờ môi sẽ ngăn chặn được nỗi cay đắng trong lòng. Tuy nhiên, bây giờ anh ta mới hiểu nó hoàn toàn không có tác dụng gì, ngược lại càng khiến cho bản thân thêm khó chịu, tưởng chừng như có một dải lụa vô hình đang siết chặt lấy trái tim của anh ta, đến mức lồng ngực muốn nổ tung vì ngạt thở.
Đặt ly cà phê xuống bàn, giống như bản thân đã hạ quyết tâm, trong miệng Tào Văn chậm rãi phun ra bảy chữ: “Mạt Mạt, chúng ta chia tay đi.”
Nụ cười trên gương mặt của cô chợt tắt. Nhưng trái ngược với suy nghĩ của anh ta, trong mắt cô chẳng hiện lên một tí xúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-re-tac-ai/1997831/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.