Nhưng anh cũng phải thừa nhận ánh mắt của Đường Cảnh Nghi thật sự rất mê người. Nó dường như có một sức hút vô hình nào đó chỉ cần khi một ai đó nhìn vào liền bị lạc trong đó mà chẳng bao giờ tìm thấy lối ra.
Bước chân khựng lại, Tần Tử Văn đắm đuối mà nhìn vào đôi mắt ấy, hàng trăm kí ức giữa anh và cô ùa về, bất giác trên môi anh lại treo ý cười, nhưng rồi trước mặt anh hình ảnh của Đường Cảnh Nghi bỗng dưng biến mất, thay vào đó là khuôn mặt đằng đằng sát khí của Triệu Minh chắn trước người cô, dang tay che chở khiến cô lọt tõm ở phía sau lưng anh ta.
Đôi mày Tần Tử Văn kéo gần khoảng cách, ánh mắt bao bọc bởi một màn sương dày đặc. Anh có thể nghe thấy tiếng của Triệu Minh năm đó vọng về.
"Tử Văn, nếu cậu đã quyết định chọn Phương Tiểu Kiều rồi thì đừng bao giờ gặp Mặt Trời Nhỏ nữa"
"Cậu rõ em ấy thích cậu mà phải không? Nếu đã không thể cho em ấy trái tim của mình thì cậu cũng đừng vò nát nó, em ấy cũng cần được yêu thương"
"Cậu yêu Phương Tiểu Kiều lắm mà không phải sao? Đến cả việc cô ta muốn gì thích gì cậu còn không biết à? Tại sao lại đến đây dày vò Mặt Trời Nhỏ như thế?"
"Cậu chỉ là người mang lại đau khổ cho em ấy mà thôi"
"Nếu cậu đã không thể yêu em ấy thì hãy để tôi yêu em ấy"
"Sau này nụ cười của em ấy trái tim của em ấy đều do tôi phụ trách, cậu đừng mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-re-hon-nhan/278928/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.