Ngày Triệu Minh sang Pháp là một ngày mà bầu trời nước Pháp đầy tuyết rơi. Nằm trong phòng phẫu thuật lòng anh chỉ hướng về một phương. Chỉ là anh đã bỏ lõ giây phút được tận mắt chứng kiến cảnh người con gái ấy tìm lại được ánh sáng.
Có người nói rằng anh vì yêu mà cố chấp đến ngu ngốc. Nhưng mấy ai biết được tín ngưỡng đời anh, ánh sáng duy nhất đời anh đã héo mòn. Triệu năm người ta chẳng thể tồn tại nếu thiếu đi ánh sáng, Triệu Minh anh cũng chẳng thể nào trơ mắt mà đứng nhìn ánh sáng của mình dần tắt lịm. Anh chẳng hề cao thượng như lời Tần Tử Văn nói, anh chỉ là đang tự cứu rỗi chính cuộc đời mình mà thôi.
Vài tháng sau đó không biết là duyên hay là nợ Triệu Minh gặp được hai anh em của Luna ở bệnh viện. Vì một tai nạn không may trong lúc làm việc mà anh của Luna đã dẫn đến tình trạng chết não.
Đôi mắt của Triệu Minh may mắn được cứu.
Sau này anh mới biết hai anh em Luna đều mồ côi cả cha lẫn mẹ, từ nhỏ hai anh em đã phải tự bảo bọc nhau mà sống, hai anh em còn có hiện tượng câm điếc bẫm sinh.
Anh hai qua đời chính là một mất mác lớn nhất đối với Luna, một phần vì thương cho hoàn cảnh bất hạnh của Luna, một phần vì để đền đáp ơn của anh trai cô. Triệu gia đã quyết định đón cô về để chăm sóc.
Ban đầu đối với Triệu Minh, Luna cũng chẳng khác nào một đứa em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-re-hon-nhan/2049973/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.