Thở dài, Tần Tử Văn chẳng nói gì. Anh nhẹ đặt laptop lên bàn, kéo chăn khỏi người anh bước xuống giường mang dép vào, anh đi thẳng ra khỏi phòng. Trong sự ngạc nhiên Đường Cảnh Nghi há hốc mồm.
Anh không thèm giải thích mà bỏ cô lại một mình rồi đi như vậy sao? Nỗi buồn tủi trào dâng, Đường Cảnh Nghi ôm gối ngồi khóc.
Tần Tử Văn vừa từ thư phòng về lại phòng ngủ đã nghe thấy tiếng khóc của Đường Cảnh Nghi vọng ra đến ngoài hành lang.
Nhanh chân anh đi vào trong xem, đứng bên cạnh cô tay xoa nhẹ đầu tay còn lại anh đưa một số bản vẽ đến ngang tầm mắt của cô nhỏ giọng yêu chiều:"Nghi Nghi nín đi rồi xem cái này"
Nước mắt vẫn còn nhòe cả khóe mi, Đường Cảnh Nghi ngốc đầu lên nhìn Tần Tử Văn đầy ấm ức.
Tay cầm mấy bản vẽ kia của Tần Tử Văn khẽ động để thu hút sự chú ý của Đường Cảnh Nghi.
Tuy lòng vẫn chưa hết tủi hờn nhưng Đường Cảnh Nghi vẫn ngoan ngoãn cầm số bản vẽ trên tay của Tần Tử Văn xem qua.
Nước mắt còn chảy ra nhiều hơn lưng tròng cô nhìn anh:"Cái gì đây?"
Mỉm cười Tần Tử Văn ngồi xuống, ôm Đường Cảnh Nghi đặt trong lòng mình cúi đầu hôn nhẹ lên cánh môi căng mọng của cô:"Còn giả vờ nữa sao?"
Đường Cảnh Nghi không nhịn được liền cười, đưa tay quệt đi nước mắt, ngước lên cô nhìn anh:"Là anh vẽ à?"
Tần Tử Văn lau đi nước mắt còn xót lại trên mặt Đường Cảnh Nghi, tiện tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-re-hon-nhan/2049966/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.