"Nghi Nghi anh cũng đâu có bỏ việc, có tới hay không tới Tần thị thì cũng vậy thôi. Em đừng nghĩ nhiều mà nặng lòng" Lái câu chuyện đi theo hướng khác Tần Tử Văn tinh tế chuyển chủ đề:"Sáng đến giờ em đã ăn gì chưa?"
Đường Cảnh Nghi lắc đầu.
Tần Tử Văn đỡ người cô ngồi thẳng trên đùi mình, tay véo nhẹ nơi chớp mũi:"Anh không nhắc đến thì em định nhịn đói luôn à?....Nào anh đưa em đi ăn....Lần sau nhớ không được bỏ bữa lần nữa nghe chưa"
Đường Cảnh Nghi nhỏ giọng giải thích:"Em cũng đâu muốn bỏ bữa chứ. Chỉ tại em lại sợ mình bất cẩn làm vỡ đồ rồi lại gây thêm phiền toái cho mọi người thôi"
Tần Tử Văn:"Nghi Nghi...."
"Em đói rồi" Đường Cảnh Nghi thừa biết Tần Tử Văn định nói gì tiếp nên nên đã vội cướp lời. Cũng đã hơn một tuần rồi cô cũng đã chán ngấy với cái việc suốt ngày Tần Tử Văn anh tìm đủ mọi lí do để bao biện cho sự vô dụng của cô rồi.
Nghe riết cô cảm thấy bản thân mình thật tệ hại. Chi bằng anh cứ để tự nhiên như thế không phải tốt hơn sao? Khi biết mình thiếu ở đâu cô có thể cố gắng đắp vào mà, còn như bây giờ hầu như anh đều bảo bộc cô như một đứa con nít lên ba vậy cực kì tù túng, cực kì bí bách.
Bế Đường Cảnh Nghi vào nhà bếp, Tần Tử Văn đặt cô ngồi ngay ngắn trên ghế, cả hai ngồi chờ một lúc thì cơm cũng đã có. Tần Tử Văn ngồi ở bên cạnh miêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-re-hon-nhan/2049964/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.