Dịch Tư Nghiêm nhìn cô, miệng khẽ nhếch lên một cái biểu thị sự coi thường. Từ tận sau trong ánh mắt cô cảm nhận được rõ sự khinh bỉ ấy, lòng cô trống rỗng. Cuộc sống của cô đáng lẽ phải tự mình quyết định chứ không phải chịu cảnh sỉ nhục, cúi đầu khiêm nhường, cầu xin van nài giống một kẻ đê hèn như vậy.
Châu Liên tự cười cợt bản thân, vì cớ gì cô phải cố gắng chịu đựng những điều này. Cô đứng dậy, cả cơ thể đều không nhẹ lời. Tay cô dùng lực liên tục tát mạnh vào gương mặt đã sớm ửng hồng vì thuốc kíƈɦ ŧìиɦ. Hơi thở có chút nóng lực và khô khan, cả người mềm nhũn. Nước lạnh cũng không ngăn cản được bản chất con đang bùng phát mạnh mẽ bên trong cơ thể.
Cô lê từng bước ra khỏi đó, thậm chí phải bò cô cũng không mở miệng nói một tiếng nào vố người đàn ông đứng bên cạnh kia nữa. Dường như cảm nhận được sự thất vọng, à không phải nói là tuyệt vọng của cô Dịch Tư Nghiêm cũng dần dần đỡ xem thường cô hơn. Anh có ý muốn dìu cô lên thì bị cô đẩy ra. Chỉ là chút sức lực còn xót lại trước khi bị mất đi ý thức.
Chất giọng nghiêm khắc từ miệng Dịch Tư Nghiêm phát ra: “Cô không có quyền bàn điều kiện hay ra bất cứ một đề nghị nào, đơn giản vì cô chỉ là một con mồi đang run rẩy sợ hãi, còn tôi chính là một con sói, tôi thích làm gì tôi làm, thậm chí gặm nhấm từng miếng thịt của cô cũng được.”
Vốn dĩ tưởng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-re-cua-tinh-yeu/1242992/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.