Vẻ mặt Dịch Tư Nghiêm không vui, đáy mắt có chút giận dỗi nhưng chỉ là vụt qua, anh tiếp tục kéo cô lại lần nữa nói khẽ vào tai cô: “Vậy **** ***** đắt giá của tôi em tính thế nào? Tôi cho em free mà em không thèm lại đi lấy dăm ba cái loại rẻ tiền này.”
Châu Liên đỏ mặt quay lại lườm anh một nhắt: “Dịch Tư Nghiêm, anh có thôi đi không?”
Anh đưa tay lên chạm nhẹ vào môi cô, môi anh tiến gần đến môi cô, cô dùng hết sức đẩy anh ra, tát anh một phát mạnh. Âm thanh này khiến người khác phải chú ý.
Dịch Tư Nghiêm cho tay lên lau vết máu ở khóe môi, miệng nhếch lên một chút, tay chạm vào quai hàm cô, kéo gương mặt gần về phía anh, ghé sát vào tai cô: “Cô càng như vậy tôi càng thích, nói cho cô biết cái giá phải trả cho việc cứu con của thằng đàn ông khác là một đứa con của tôi, lần này tôi xem cô trốn thoát bằng cách nào.”
Nước mắt Châu Liên lăn dài trên khóe mắt, Dịch Tư Nghiêm chạm môi vào đó, giọng cười lạnh: “Đừng khóc, tôi sẽ đau lòng lắm.”
Cả người Châu Liên tê cứng, cô rất sợ người đàn ông trước mắt này, nếu để anh phát hiện ra sự tồn tại của Á Hiên, cô sợ bản thân mình sẽ không giữ được nó mất. Nhà họ Dịch chắc chắn sẽ không tha cho cô.
Á Hiên từ trong phòng nhìn ra thấy nước mắt trên mặt của Châu Liên vội chạy ra ngoài, nó liên tục đánh vào chân của Dịch Tư Nghiêm: “Đừng khi dễ mẹ tôi, tôi đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-re-cua-tinh-yeu/1242972/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.