Tô Tư Yên lườm anh một chút sau đó leo lên giường nằm bên cạnh anh. Cô đưa tay ôm lấy người anh. Cô không dám dùng sức vì sợ anh sẽ đau. 
“Em cũng rất nhớ anh.” 
“Anh nhớ trong lúc hôn mê em đã cầu hôn anh phải không?” 
Tô Tư Yên quay đi chỗ khác, lắc đầu làm ngơ: “Sao em không nhớ vậy? Có khi nào anh nằm mơ không?” 
Phó Mặc Thần khẳng định lại lần nữa: “Không thể nào, anh sẽ cho người kiểm tra camera ở đây.” 
Vừa nghe tới đó thôi cô đã phải thừa nhận: “Không cần phải kiểm tra nữa, là em nói.” 
Phó Mặc Thần vuốt tóc cô: “Em nhận ngay từ đầu có phải đỡ mất công anh không?” 
Cô nhìn quanh phòng một lần phát hiện ra đâu có camera, lần nữa lại bị anh lừa, Phó Mặc Thần đúng là quá giảo hoạt. Có tiếng bước chân đi vào, cô vội vàng nhảy xuống khỏi giường, chỉnh lại quần áo. Hàn Bạch mở cửa đi vào. Phó Mặc Thần vẫn giữ nguyên bộ dạng ấy dường như cố tình để cho anh ta bắt quả tang. 
Vừa nhìn khoảng trống trên giường lại nhìn sang đến Tô Tư Yên mặt đỏ như hai quả cà chua anh ta đã đoán ra được, ho khẽ một phát rồi cất giọng: “Cậu vẫn chưa thể vận động mạnh được đâu, trong tháng này tôi khuyên cậu tốt nhất nên kiêng.” 
Sao cô nghe những lời này có phải đang ám chỉ cô không? Tô Tư Yên định lẻn ra ngoài nhưng ngay lập tức đã bị Phó Mặc Thần bắt bài: “Em định đi đâu vậy? Anh sợ em đi rồi anh sẽ nhớ em đến bệnh càng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-re-cua-tinh-yeu/1242970/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.