“Em thấy hình như ông ấy thích mẹ anh, ánh mắt rất quan tâm.” 
“Ừm, chính vì vậy mà ông ấy sống như một người quản gia bên mẹ, mẹ anh bà ấy rất cố chấp, mà thôi, chuyện của họ anh cũng không rõ lắm.” 
Tiếng của Kỷ Mạch Hằng vừa dứt, Hàn Mạch liền đi ra. Nhìn gương mặt Kỷ Mạch Hằng, bà ấy bất giác nhớ về một người đàn ông nào đó, vẻ mặt bi thương hơn nhiều. 
Bóng lưng của người phụ nữ ấy đơn độc và lạnh lẽo biết bao nhiêu. Tô Hà hiểu cảm giác ấy. Yêu sâu đậm một người nhưng không được ở bên cạnh. Bất hạnh với bà ấy nhất có kẽ là cách biệt giữa hai thế giới âm dương. 
Đời một người phụ nữ có bao nhiêu vui vẻ hạnh phúc đều theo bóng dáng người đàn ông đó đi mất, để lại sự cô độc, tịch mịch. 
Vẻ mặt của Hàn Mạch nhìn Tô Hà không còn xa lạ như trước nữa. Bà ta lấy tay Kỷ Mạch Hằng đặt lên tay của Tô Hà dặn dò: “Hãy trân trọng những người bên cạnh mình.” 
Bà ấy nhìn quanh hai người họ, không thấy Tô Tư Yên đâu liền hỏi: “Cháu nội không tới thăm ta sao?” 
Kỷ Mạch Hằng trả lời: “Nó có chút việc bận, hôm khác sẽ tới thăm mẹ.” 
“Được rồi, lâu lắm mới gặp lại, tối hai đứa ở đây ăn cơm chứ.” 
“Bọn con định sẽ về khách sạn.” 
Thái độ của Hàn Mạch không vui lắm khi nghe Kỷ Mạch Hằng nói như vậy. Tô Hà liền ngắt lời anh: “Vâng, tối nay bọn con sẽ ở lại, lát nữa con sẽ gọi Tư Yên tới.” 
Kỷ Mạch Hằng không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-re-cua-tinh-yeu/1242950/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.