“Muốn bảo vệ đúng không? Yêu đương lắm đúng không? Tô Tư Yên tôi sẽ cho cô thấy Phó Mặc Thần trong tay tôi bị chơi đùa ra sao.”
Bối Như Ý thầm mắng chửi, phụ nữ một khi đã ghen đều mất hết lí trí, Bối Như Ý là một ví dụ điển hình. Sự ghen tị cùng ganh ghét đang dần dần ăn mòn suy nghĩ của cô ta.
Ngoài sân bay, Kỷ Mạch Hằng và Tô Hà đang xách hành lí, họ vừa đi vừa cười nói rất vui vẻ. Khỏe miệng Tô Hà lúc nào cũng cong lên, có lẽ nắm giữ được tình yêu là điều hạnh phúc nhất cuộc đời một người phụ nữ.
Kỷ Mạch Hằng chốc chốc lại nhìn bà ấy, ánh mắt yêu thương hết mực. Tô Tư Yên đứng từ xa thấy hai người họ như vậy trong lòng cũng vui vẻ hơn nhiều. Mọi người đều có hạnh phúc riêng của mình, đến lúc cô đi tìm hạnh phúc riêng thuộc về mình rồi.
Tô Tư Yên từ xa tiến lại gần, vẫy tay phía trước. Vừa nhìn thấy cô, Tô Hà liền vẫy lại, chạy nhanh về phía cô.
Tô Tư Yên đứng lại, cái ôm của Tô Hà ấp áp đầy tình thương, rất lâu rồi cô không được ôm mẹ mình như này. Có cảm giác gì đó xúc động và hạnh phúc lắm.
Kỷ Mạch Hằng đứng bên cạnh miệng vẫn luôn cười, hành lý trên tay được đặt xuống. Ông cất tiếng: “Được rồi, em còn ôm chặt như vậy con gái không thở được đâu.”
Tô Hà thả lỏng tay, ánh mắt ươn ướt, bà ấy khóc vì nỗi nhớ bao nhiêu ngày qua được lấp đầy. Tô Hà đưa tay lên lau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-re-cua-tinh-yeu/1242947/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.