Tô Tư Yên lắc đầu: “Cháu rất gấp, anh ấy sẽ không biết đâu.”
“Cậu ấy chắc chắn biết.”
Tô Tư Yên cảm thấy có chút lạ, bình thường chú Lý sẽ không làm khó cô như này. Cho dù như vậy thì cô vẫn cố đi.
“Cháu sẽ nói lại, chú cứ để cháu đi trước.”
Tô Tư Yên nắm chặt vali, đi sang một bên, Lý Tự cũng không cản lại nữa, bây giờ chỉ cầu mong Phó Mặc Thần về kịp lúc.
Vừa bước ra khỏi cửa, tiếng phanh xe gấp vội chói tai, Tô Tư Yên không ngờ anh lại về lúc này. Với những hành động vừa rồi của chú Lý, cô cũng đoán ra được vài phần. Vốn dĩ muốn rời đi trong im lặng rồi mới thông báo, không ngờ lại bị bắt gặp.
Anh vừa mới xuống xe đã ngay lập tức thấy cô kéo vali. Phó Mặc Thần vội chạy lại, giằng tay cô khỏi chiếc vali, giọng đầy tức giận: “Em muốn đi đâu? Mọi chuyện xong rồi em muốn phủi mông biến mất sao?”
Tô Tư Yên nhìn vẻ mặt nóng giận kia phì cười, bộ dáng này là sao đây. Thấy vẻ cười cợt của cô anh càng tức giận hơn: “Em cười gì chứ? Nói đi, rốt cuộc là em định đi đâu?”
Cô kéo lại chiếc vali đặt bên cạnh, đưa hai tay lên chạm vào gương mặt đang cau có nhưng vô cùng đáng yêu kia. Phó Mặc Thần đứng yên tại đó, để mặc cô hành động.
Cô kiễng chân lên, đưa trán chạm vào trán anh. Phó Mặc Thần theo đó cũng cúi xuống thực tình chỉ mình cô kiễng lên vẫn không tới được. Miệng cô thì thầm: “Cha mẹ em đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-re-cua-tinh-yeu/1242945/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.