Chiếc Lamborghini màu xám bạc lướt nhanh trên phố, nó chạy với tốc độ ánh sáng. Từng chiếc xe bị bỏ lại lần lượt ngoái lại nhìn. Đến cảnh sát giao thông khi nhìn biển cũng không dám ngăn cản, mặc kệ anh lộng hành.
Vừa tới trước cửa bệnh viện, Hàn Bân đã chờ sẵn bên ngoài. Tiếng thắng phanh xe thật chói tai, Hàn Bân nghe thôi mà đã lắc đầu thở dài. Đối với tin tức của Tô Tư Yên, Phó Mặc Thần đều rất vội vàng.
Nửa đêm vài người đàn ông bước vào, gương mặt ai cũng dọa người khiến cho cô lễ tân tái mét. Trong đó có một người đàn ông ăn mặc xộc xệch, vẻ mặt gấp gáp. Hàn Bân cất giọng lên hỏi: “Ở đây có bệnh nhân nào tên Tô Tư Yên không?”
“Xin lỗi, thông tin của bệnh nhân đều được bảo mật, tôi không thể giúp gì.”
Phó Mặc Thần tới trước mặt cô ấy, cố gắng giữ bình tĩnh: “Cho tôi số điện thoại viện trưởng bệnh viện này.”
Cô gái đó liền cúi xuống lấy trong tủ một chiếc danh thiếp đưa cho Phó Mặc Thần. Anh ta cầm lên, gọi vào số điện thoại đó. Đầu dây bên kia, một người đàn ông lên tiếng: “Ai vậy? Tôi hiện đang bận, không phiền thì nói chuyện với thư ký của tôi, cô ấy sẽ sắp xếp.”
Đầu dây bên này Phó Mặc Thần trầm giọng ngắt lời người đàn ông đó: “Tôi là Phó Mặc Thần, có chút chuyện mới trao đổi với ông, tôi cho ông thời gian năm phút, sau năm phút đó tôi sẽ trực tiếp thu mua lại bệnh viện này.”
Người đàn ông giật mình, vội vàng nhắc lại: “Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-re-cua-tinh-yeu/1242928/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.