Anh dẫn cô tới chiếc Maybach hôm trước mua, mở cửa xe cho cô. 
“Em muốn thử chứ?” 
“Rất muốn.” 
Cô ngồi trên ghế lái, anh ngồi bên cạnh, vì mới học đi xe nên Tô Tư Yên còn sợ sệt. Cô đặt tay lên vô lăng, nhẹ nhàng xoay, cảm giác thật thích. Cô vô thức mỉm cười, Phó Mặc Thần bên cạnh cũng vui theo. 
Tình yêu giữa họ có lẽ chỉ đơn giản là bên cạnh nhau, vui vẻ từ những điều nhỏ nhặt nhất. 
Chiều muộn, Phó Mặc Thần đưa Tô Tư Yên về nhà. Đối diện với sự im ắng, căn phòng không lấy một sự sống, đến con mèo nhỏ cô nhặt được cũng không còn ở đây nữa. 
Có lẽ khi con người ta bắt đầu bị tình yêu bao lấy thì mọi việc đều trở nên nhạy cảm, nhất là dựa dẫm. Tô Tư Yên cũng không thể tránh khỏi điều đó. 
Sau khi nghe đồng nghiệp bàn tán ra vào, cộng với việc ông của Phó Mặc Thần tỏ ra khinh thường, ghét bỏ cô, cô càng cảm thấy tự ti về bản thân. Vì suy nghĩ tiêu cực mà cả đêm cô mất ngủ. 
Thể chất của cô vốn dĩ rất kém, chỉ là một đêm không ngủ nghĩ linh tinh hóa ra lại ốm. Gần sáng cô mê man trong giấc mộng dài không có hồi kết. Cả cơ thể nặng trĩu, tay chân vô lực, đến việc nói còn khó khăn. 
Phó Mặc Thần ở công ty không thấy cô đâu, cho gọi Hàn Bân để truy hỏi: “Cô ấy đâu?” 
Hàn Bân lơ ngơ một lát mới hiểu ý của anh, thì ra gọi vì chuyện này. Hàn Bân lắc đầu, từ sáng giờ không thấy Tô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-re-cua-tinh-yeu/1242910/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.