Chương trước
Chương sau
Đại quân Đan Quốc thế như chẻ tre tiến thẳng vào Vũ Quốc, ba vị Đại trưởng lão Tam Đại tông môn xuất quan trước thời hạn, chỉ huy đội quân tinh nhuệ của Liên Minh Vũ Quốc đi trước đối địch.

Diễm Thí Thiên ngồi trên Huyền Long tới rất nhanh, chỉ huy đội quân của mình đều đứng đợi phía xa, dân chúng bình thường trong thành Sùng Vũ cùng với đệ tử bình thường trong Tam Đại tông môn vừa rút lui, Diễm Thí Thiên đã đánh thành Sùng Vũ thẳng tiến về phía tháp Vũ Thần.

Ba vị Đại trưởng lão ngăn ở trước tháp, Lâm Thế Cung lạnh giọng nói: “Hôm nay cách khoảng cách ta và ngươi hai bên đạt thành hiệp ước mười năm vẫn còn hai năm nữa, phía ta tuân thủ ước định chưa từng thừa dịp lúc ngươi bế quan mà đối phó với Đan Quốc Liên Minh, thế nhưng Diễm Thí Thiên ngươi lại thừa dịp lão phu bế quan liền bắt đầu cuộc chiến không nói trước một câu, thật không có gì vô sỉ hơn!” Diễm Thí Thiên ha ha cười một tiếng, mặt lộ vẻ khinh thường nói: “Lại cho các ngươi bế quan thêm hai mươi năm nữa thì thế nào, vẫn không thể nào là đối thủ của ta, chẳng thà sớm chấm dứt, để ta còn sớm ngày thống nhất đại lục Tấn Tiềm.” Hai bên đều là Hoàng đế, đều lười phải dùng xưng hô “Trẫm”…., huống hồ thân phận tu sĩ Đại Thừa kỳ còn cao quý hơn thân phận đế vương rất nhiều.

Lời nói của Diễm Thí Thiên khiến cho người khác nghe được hết sức giận dữ, nhưng cả ba vị Đại trưởng lão lại không thể không thừa nhận, hắn nói rất đúng sự thật.

Thậm chí Lâm Thế Cung còn rõ ràng cảm thấy tu vi của Diễm Thí Thiên bây giờ cường đại hơn lúc ba năm trước hai nước giằng co ở biên giới không chỉ là một lần, hơn nữa thương thế của hắn đã hoàn toàn khôi phục như cũ, cho dù là ba người bọn họ đồng thời ra tay cũng sẽ không có phần thắng.

Diêu Khiêm Thư lãnh đạm nói: “Ngươi đây chính là sợ Doãn Tử Chương tấn nhập Đại Thừa kỳ, cộng thêm Đan Hoàng liên thủ cùng với chúng ta đi.” Diễm Thí Thiên bị nói trúng tim đen, trên mặt lại không có nửa phần xấu hổ: “Chỉ trách bọn họ sinh sau đẻ muộn, đời này cũng đừng mong có cơ hội vượt qua ta, hãy bớt sàm ngôn đi, chịu chết đi!” Vừa dứt lời, Huyền Long dưới chân hắn liền bay lên cao.

Đuôi dài quét ngang về phía ba vị Đại trưởng lão.

Trịnh Tài Thân đứng mũi chịu sào đứng đầu không trốn tránh, hai tay kết ấn, từ trong cơ thể bay ra một thanh Trường đao sáng như tuyết lại giống như làn nước mùa thu, sau khi ra ngoài liền hóa lớn dài chừng mười trượng, chém về phía đuôi rồng.

Thế đao bén nhọn, lưỡi đao còn đang ở giữa không trung, mặt đất trên quảng trường đã không chịu nổi pháp lực cường đại bị rách ra một khe rãnh sâu dài đến trăm trượng.

Chuôi Trường đao này chính là pháp bảo bổn mạng của Trịnh Tài Thân.

Tiên khí thượng phẩm “Ngưng Nguyệt Phá Sát đao”.

Lâm Thế Cung và Diêu Khiêm Thư chẳng biết từ lúc nào đã đứng phía sau Trịnh Tài Thân, đồng thời kết ấn làm phép, một đao kia chính là pháp lực ngưng tụ của ba người.

Ầm! Một tiếng nổ vang, Ngưng Nguyệt Phá Sát đao chém mạnh vào trên đuôi rồng.

Hắc Lân bay toán loạn hóa thành vô số tia lửa nho nhỏ tản mạn trên đất, Hỏa Diễm màu đen liền bị dập tắt.

Mà Long thân vô cùng mạnh mẽ lại bị chém lộ ra một vết nứt dài nhỏ, Huyền Long giận dữ ngửa mặt lên trời rống to.

Lần đầu tiên nó phải chịu điểm thiệt thòi như vậy, giờ phút này toàn thân nó tỏa ra một tầng đen đặc kèm theo ánh sáng năm màu Liệt Diễm, giống như trên người nó có thêm một tầng khôi giáp, mở ra cái miệng to như chậu máu táp về phía ba người.

Diễm Thí Thiên hơi có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới ba người liên thủ với nhau lại mạnh hơn tưởng tượng của hắn một chút, tuy nhiên cũng chỉ là một chút mà thôi.

Lúc ban đầu khi đạt thành hiệp ước với Diễm Thí Thiên thì Trịnh Tài Thân đã có ý định lấy ba địch một, ngay lúc đó đã chuẩn bị trận pháp để hợp lực với nhau, bọn họ bế quan cùng một chỗ cũng chính là bởi vì chuẩn bị để đến khi hợp lực càng thêm nhuần nhuyễn không có khe hở.

Chuyện này thật ra chính là do ảnh hưởng từ đám người Cơ U Cốc sử dụng trận pháp để tăng hỏa lực, Diêu Khiêm Thư chính là Đại sư trận đạo cửu phẩm.

Thành tựu ở phương diện trận pháp lấy trình độ hiện tại của Cơ U Cốc cũng không sánh kịp, trận pháp liên thủ này vừa thi triển ra.

Uy lực của Ngưng Nguyệt Phá Sát đao thi triển ra tuyệt nhiên không chỉ là sức mạnh của ba người liên thủ mà thôi, ít nhất uy lực của nó cũng phải tăng lên gần gấp đôi.

Lần này Huyền Long đã có phòng bị, Ngưng Nguyệt Phá Sát đao chém vào trên người nó trừ quấy nhiễu một chút công kích của nó thì không cách nào có thể tạo thành thương tổn cho nó được.

Ngược lại một thân khôi giáp của nó được tạo thành từ Thiên Hỏa lại mang theo cường đại mê huyễn hóa giải thực lực, ngay cả Trịnh Tài Thân là tu sĩ Đại Thừa kỳ cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, rất nhiều ảo ảnh hiện ra trước mắt, từng đợt hơi thở tử vong dày đặc, bóng tối, hủy diệt không ngừng xuyên qua Ngưng Nguyệt Phá Sát đao truyền đến.

Cho dù là tiên khí thượng phẩm cũng dần dần bị nhiễm cỗ hơi thở đáng sợ này mà bị phá hủy, đây là pháp bảo bổn mạng của Trịnh Tài Thân, một khi bị hao tổn thì bản thần Trịnh Tài Thân cũng không tránh được bị ảnh hưởng.

Lâm Thế Cung nhìn thấy tốc độ huy đao của Trịnh Tài Thân càng ngày càng ngưng trệ chậm chạp, sắc mặt lại dần dần trắng bệch, trong lòng cả kinh, quát lên: “Ta tới!” Trịnh Tài Thân cũng biết bản thân cũng không thể duy trì được, phất tay thu hồi Ngưng Nguyệt Phá Sát đao lui nhanh về phía sau, để Lâm Thế Cung tiến lên đứng đầu.

Lâm Thế Cung là người có tu vi mạnh nhất trong ba người, lão cũng là hệ Băng đơn linh căn, tu luyện công pháp hệ Băng vừa phòng ngự vừa công kích mở ra một con đường, miễn cưỡng ổn định lại hoàn cảnh xấu phía bọn họ.

Diêu Khiên Thư phân tâm chú ý cả hai phía, vừa toàn lực vận chuyển pháp lực giúp đỡ Lâm Thế Cung, vừa âm thầm chỉ huy toàn bộ sáu mươi bốn tu sĩ Nguyên Anh kỳ của Liên Minh Vũ Quốc có thể điều động được bày ra đại trận, cùng chung sức hợp lực đối phó với Diễm Thí Thiên.

Kết quả trận chiến này của bọn họ liên quan đến sinh tử tồn vong của cả hai bên, mặc dù bọn họ có hơi hướng lấy nhiều khi ít, nhưng do Diễm Thí Thiên bội ước trước, bắt đầu cuộc chiến thẳng tiến đánh vào lãnh thổ Vũ Quốc mà không thông báo trước, nếu bây giờ lại nói đến đạo nghĩa quy củ với hắn thì cũng chỉ có là kẻ ngu mà thôi.

“Khốn Long Trận! Mở!” Diêu Khiêm Thư nhìn thấy đại trận đã thành, hét lớn một tiếng, sáu mươi bốn tu sĩ Nguyên Anh phía dưới đồng loạt phát lực, vô số cột sáng bắn thẳng lên bầu trời, tạo thành một pháp trận khổng lồ giữa không trung, vừa vặn vây Diễm Thí Thiên và Huyền Long ở trong trận.

Pháp trận này vận dụng vô số thiên tài địa bảo, một khi phát động, sức mạnh của Huyền Long được hình thành từ Thiên Hỏa cũng bị áp chế hơn phân nửa.

Ba người Lâm Thế Cung nắm chặt thời cơ, hợp lực công kích về phía một người một rồng, ở giữa không trung ngưng kết thành vô sỗ mũi tên bằng băng sắc bén.

Từ các góc độ ùn ùn kéo tới, cả pháp trận giống như một cối xay thịt khủng bố, muốn xoắn thần hồn và pháp thân của đối thủ thành mảnh nhỏ.

Diễm Thí Thiên không hề sợ hãi thậm chí cũng không hề sử dụng pháp thuật hay pháp bảo phòng thân ngăn cản, chẳng qua chỉ cười lạnh nói: “Tiểu xiếc của các ngươi đã diễn xong…” Trong lòng Lâm Thế Cung hơi hơi run sợ, chỉ thấy Diễm Thí Thiên và Huyền Long chia ra hai phía quỷ dị lao ra khỏi pháp trận, lấy tốc độ nhanh đến cực điểm tấn công hai người Trịnh Tài Thân và Diêu Khiêm Thư đang đứng ở hai bên lão, nhìn Khốn Long Trận giống như không có gì có thể phá được vậy mà lại không tạo ra được một chút chướng ngại nào đối với hành động của bọn hắn.

Hai người Diêu, Trịnh vì cầu một kích thành công, toàn thân pháp lực đều chuyển đến trên người Lâm Thế Cung, đúng là lúc phòng ngự của thân thể yếu kém nhất, trăm triệu lần cũng không nghĩ tới vận dụng pháp trận do sáu mươi bốn tu sĩ Nguyên Anh liên thủ lại đột nhiên bị mất đi công dụng, muốn thu hồi pháp lực để phòng thủ đã quá trễ, hai người đồng thời bị Thiên Hỏa của Diễm Thí Thiên và Huyền Long thả ra gây thương tích, thân thể bị đốt xuyên thủng một lỗ to, hơn nữa vị trí lại chính là khe hở bảo giáp hộ thân không thể phòng hộ.

Năng lực ăn mòn của Thiên Hỏa của Diễm Thí Thiên cực mạnh, cho dù là tu sĩ Đại Thừa kỳ có pháp thân gần như là bất tử bất diệt cùng khó có thể thừa nhận.

Hai người hộc máu ngay tại chỗ bay ngược lại gần trăm trượng.

Diêu Khiêm Thư miễn cưỡng ổn định lại cơ thể, giận dữ trừng mắt xuống phía mấy tu sĩ Nguyên Anh đang kết trận, giọng căm hận nói: “Nghiêm Tần, Chí Càn các ngươi….” Một câu nói không xong, lại phun ra một ngụm máu tươi.

Khốn Long Trận này chính là được Diêu Khiêm Thư tự mình chỉ huy bày trận, từ phương hướng Diễm Thí Thiên và Huyền Long xông phá trận.

Trong chớp mắt lão đã biết được người nào trong trận giở trò quỷ.

Đạo Quân Nghiêm Tần và Đạo Quân Chí Can không chờ những người khác hành động, cũng đã toàn lực chạy trốn ra ngoài đứng ở phía sau Diễm Thí Thiên.

Nếu không có hai người này làm nội gian thì tuyệt đối Diễm Thí Thiên và Huyền Long không thể dễ dàng phá trận như thế.

Càng không thể nào biết được điểm yếu của bảo giáp hộ thân của hai người bọn họ.

Vẻ mặt của hai người Đạo Quân Nghiêm Tần và Đạo Quân Chí Càn của Tấn Bảo Tông đờ đẫn, đối mặt với rất nhiều ánh mắt phẫn hận của đồng đạo ngày xưa, dường như cũng không có cảm giác gì.

Một tay Trịnh Tài Thân kéo Diêu Khiêm Thư thở dài nói: “Hai người bọn họ chắc chắn đã trúng phải một loại độc dược tên là “Khôi Lỗi Hương”.

Đã sớm không phải là Nghiêm Tần và Chí Càn nữa rồi.” Trong lòng lão mơ hồ có chút lo lắng, Đạo Quân trong Tấn Bảo tông và Chiêu Thái tông cũng bị người khác động tay động chân, chỉ sợ Tế Lập tông nhà mình cũng khó mà may mắn thoát khỏi, chẳng qua không biết người nào gặp xui xẻo.

Trong một nhà lại bị trộn lẫn nhân vật khủng bố như vậy, lúc quan trọng lại đột nhiên quay đầu lại cho một kích, quả thật chính là muốn mạng mà.

Diễm Thí Thiên ngửa mặt lên trời cười dài, từ từ nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Thế Cung nói: “Chỉ còn một mình ngươi.

Chờ ta trước tiên thu thập tiểu tặc Doãn Tử Chương kia xong lại đến đối phó với ba lão bất tử các người!” Trong lòng Lâm Thế Cung cả kinh, quả nhiên mục đích của Diễm Thí Thiên khi đến đây chính là vì Doãn Tử Chương, lão thà rằng chính mình có việc cũng không muốn thiên tài tuyệt đỉnh ngàn năm khó gặp của Lâm thị là Doãn Tử Chương gặp chuyện ngoài ý muốn.

Nhất là giờ phút này đúng lúc hắn đang bế quan là thời khắc mấu chốt để hắn tấn nhập Đại Thừa kỳ.

Có lẽ Diễm Thí Thiên cảm giác được cái gì đó, cho nên mới đột nhiên tiến công quy mô lớn đến như vậy.

Lúc này, một đám tu sĩ Nguyên Anh đầu tiên trong đại quân Liên Minh Đan Quốc chạy đến, Diễm Thí Thiên lạnh giọng quát: “Động thủ! Một tên cũng không được lưu lại! Ngươi đi thu thập ba lão bất tử kia!”: Trong một đám tu sĩ Nguyên Anh đầu tiên tới quảng trường tháp Vũ Thần có một người lên tiếng đánh về phía Lâm Thế Cung, người này vậy mà lại chính là thân sinh phụ thân của Diễm Thí Thiên – Diễm Kiếm Địch! Trạng thái của gần trăm tu sĩ Nguyên Anh còn lại gần giống như điên cuồng.

Đánh về phía sáu mươi hai tu sĩ Nguyên Anh còn lại phía Vũ Quốc, tất cả đều lấy tư thế hung hãn không sợ chết muốn cùng bọn đồng quy vu tận.

Tu sĩ Nguyên Anh Đan Quốc đầu tiên xông vào trong trận nhìn thấy phía trước có hai tu sĩ Liên Minh Vũ Quốc liên thủ ngăn cản, vậy mà lại cuồng tiếu tự bạo Nguyên Anh, có ba người vị trí gần nhất cùng lúc chết oan chết uổng.

Bên cạnh ba người kia có không ít tu sĩ Nguyên Anh Liên Minh Vũ Quốc cũng hoàn toàn không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy, rất nhiều người cũng bị liên lụy, đều bị thượng nặng hoặc nhẹ.

Trong nhất thời trận cước đại loạn.

Ngay sau đó liền có tu sĩ Liên Minh Đan Quốc nhào lên, bọn họ làm sao còn dám giao thủ cùng đối phương, tất cả đều rối rít phi thân tránh né.

“Ngươi điên rồi! Ngươi muốn hại chết bao nhiêu người nữa mới vừa lòng?!” Lâm Thế Cung vừa ngăn cản công kích của Diễm Kiếm Địch, vừa quát to.

Cho dù chính mắt lão nhìn thấy vô số sinh tử trong các cuộc đại chiến thảm thiết, cũng bị loại phương pháp điên cuồng này dọa ra một thân mồ hôi lạnh.

Những tu sĩ Đan Quốc ở phía dưới có không ít người là tán tu cùng với Nguyên Anh tổ sư của một vài tông môn thuộc Liên Minh Vũ Quốc bị mất tích sau đại hội Luyện Đan Sư, nhưng phần lớn vẫn là người thuộc Liên Minh Đan Quốc, nhưng căn bản Diễm Thí Thiên không hề thương tiếc đến tính mạng của bọn họ, dùng thủ đoạn lấy mạng đổi mạng để đối phó Liên Minh Vũ Quốc.

Diễm Thí Thiên không thèm để ý chút nào nói: “Chỉ cần có thể đạt được mục đích, ngay cả mấy trăm cái mạng này coi là cái gì?” Đây không phải là tính mạng của người bình thường, mọi người đều là tu sĩ Nguyên Anh tu luyện hơn mấy trăm ngàn năm! Lâm Thế Cung vừa vội vừa giận lại bất đắc dĩ.

Diễm Kiếm Địch cùng mấy trăm tu sĩ Nguyên Anh Đan Quốc trước mặt đều giống như bị điên, nhưng Lâm Thế Cung lại hoàn toàn không cảm nhận được khí tức của Thiên Hỏa trên người hắn, cũng không thấy hỏa linh Chúc Long của hắn hiện ra hỗ trợ, trong lòng vừa động liền mơ hồ đoán được tình trạng hiện tại cuả hắn hơn phân nửa là có liên quan đến nhi tử hắn Diễm Thí Thiên, hắn bị cưỡng chế cướp đi Thiên Hỏa trên người.

Diễm Kiếm Địch không giống như Diễm Tứ, hắn phân liệt ra được hỏa linh Chúc Long, Diễm Thí Thiên chỉ cần luyện hóa hấp thu Chúc Long là có thể nhận được Phệ Kim Xích Hỏa.

Tuy nhiên khi mất đi hỏa linh và Thiên Hỏa lại không biết Diễm Kiếm Địch bị Diễm Thí Thiên động tay động chân như thế nào, tu vi lại không thấy yếu đi ngược lại càng mạnh hơn ngày xưa.

Hai người Diêu Khiêm Thư, Trịnh Tài Thân bị thương nặng, một mình Lâm Thế Cung đối phó lại Diễm Kiếm Địch phát điên lại chỉ có thể miễn cưỡng đánh ngang tay, may mắn duy nhất chính là, Diễm Thí Thiên hình như còn chưa có tính toán để cho Diễm Kiếm Địch đồng quy vu tận cùng bọn họ.

“Ngay cả phụ thân ruột thịt mà ngươi cũng có thể ra tay độc hại, quả thực không bằng súc sinh.” Trịnh Tài Thân căm hận mắng, đáng tiếc ngay cả năng lực ra tay để tự vệ cũng không có.

Diễm Thí Thiên hấp thu năm loại Thiên Hỏa, bổn nguyên chân ý đã không giống như trước kia, Ma Vực Quỷ Hỏa là tử vong, Huyền Minh U Hỏa là bóng tối, Huyết Trì Yêu Hỏa là hủy diệt, Cửu Thiên Huyễn Hỏa là biến đổi, Phệ Kim Xích Hỏa là dung hợp, năm loại Thiên Hỏa này hợp lại có lực phá hoại lớn đến nỗi khó có thể tưởng tượng được.

Cho dù bản thân Trịnh Tài Thân, Diêu Khiêm Thư đều có thân thể bán tiên cũng không thể giống như bình thường tự động làm lành vết thương trên người.

Ngược lại lại để cho loại sức mạnh tràn đầu hơi thở hủy diệt, tử vong, bóng tối không ngừng xâm chiếm, thậm chí dung hợp vào Nguyên Linh khí của bản thân, nhìn thấy nhiều ảo ảnh trước mắt.

Ngay cả thần hồn cũng bắt đầu suy yếu.

Diễm Thí Thiên lạnh nhạt đánh giá tháp Vũ Thần cao vút trong mây đứng ngay giữa quảng trường, cười với Huyền Long nói: “Chúng ta đi xem một chút thần khí đại danh đỉnh đỉnh có thể dưới công kích của năm loại Thiên Hỏa chống đỡ được bao lâu!” Huyền Long bay đến trước tháp, há mồn phun ra một đạo hỏa tiễn, Hỏa tiễn vùa chạm đến tháp Vũ Thần nhanh chóng lan tràn ra.

Cả tòa tháp Vũ Thần trong nháy mắt bị Liệt Diễm màu đen đốt thành một ngọn hỏa tháp.

Bên trong hỏa diễm màu đen đặc biến ảo không ngừng lộ ra ánh sáng quỷ dị, loáng thoáng có thể nghe thấy có tiếng vô số oán linh ác quỷ gào thét.

Trong lòng Lâm Thế Cung nóng như lửa đốt nhưng lại tỉnh táo lại, lão than nhẹ một tiếng liếc nhìn Trịnh Tài Thân và Diêu Khiêm Thư, nói nhỏ một tiếng: “Hai vị bảo trọng.” Ba người bọn họ quen biết nhau đã ngàn năm, mặc dù bởi vì lợi ích riêng của tông môn, không thể trở thành bạn bè tri kỉ, nhưng tâm tư tính tình của nhau đã sớm biết rõ như lòng bàn tay vậy.

Lâm Thế Cung đây chính là chuẩn bị lấy tính mạng để đặt cược, cùng Diễm Thí Thiên đồng quy vu tận.

Chỉ cần Diễm Thí Thiên chết đi.

Diễm Kiếm Địch cùng những người bị hắn khống chế trở thành con rối sẽ mất khống chế quân lính tan rã, mà nguy cơ của Tam Đại tông môn và tháp Vũ Thần sẽ được giải trừ.

Trong lòng hai người Diêu, Trịnh sinh ra một cỗ bi thương, trong ba người bọn họ.

Lâm Thế Cung chính là người có thiên tư và ngộ tính tốt nhất, không cần phải nói.

Tương lai người có cơ hội lớn nhất phi thăng thành tiên chính là lão ta, hôm nay lại vì tồn vong của Tam Đại tông môn mà hy sinh, ngàn năm tu vi toàn bộ về với cát bụi.

Lâm Thế Cung nhàn nhạt nhìn về phía tháp Vũ Thần, nơi đó có người thừa kế xuất sắc nhất Lâm thị… Cho dù lão liều mạng không thể giết được Diễm Thí Thiên cũng không sao, chỉ cần ngăn cản được bước chân hắn, nhất định vài năm sau Doãn Tử Chương và Chu Chu có thể thay lão thủ hộ Vũ Quốc, trọng chấn uy danh Lâm thị nhất tộc cùng với Chiêu Thái tông….

Hàn Băng giới trong cơ thể bị kích thích đến cực điểm càng ngày càng tăng lên, thân hình Lâm Thế Cung chợt tăng vọt, chỉ trong chốc lát đã biến thành một người khổng lồ cao mười trượng, hắn bất chợt phi thân vượt qua Diễm Kiếm Địch, giơ tay hướng về phía Diễm Thí Thiên cùng Huyền Long, chuẩn bị phát động một kích cuối cùng.

Diễm Thí Thiên nhìn nét mặt bình tĩnh của Lâm Thế Cung liền nhìn ra có gì đó không đúng, lông mày nhếch lên, không đợi Lâm Thế Cung động thủ, Huyền Long co lại thân thể dài gần trăm trượng, phát động lực lượng toàn thân đánh về phía Lâm Thế Cung.

Tốc độ cùng uy lực của nó mạnh mẽ xé rách không gian xung quanh thành từng đạo vết rách, toàn thân Huyền Long dấy lên Liệt Diễm đen nhánh, trong nháy mắt đã đến trước người Lâm Thế Cung.

Lâm Thế Cung chỉ chờ thời khắc nó chạm vào người sẽ kích phát nổ tung Hàn Băng giới trong cơ thể liều mạng cùng Huyền Long.

Oành! Một đoàn kim quang từ trong tháp Vũ Thần bắn ra ngoài, hung hăng đụng và cổ Huyền Long, Huyền Long uy thế tuyệt luân đang phát động công kích liền bị đụng làm trật phương hướng, bay ra ngoài cách Lâm Thế Cung mấy trượng, thiếu chút nữa va chạm với Diễm Kiếm Địch đang gấp rút đuổi tới đây.

Lâm Thế Cung đã chuẩn bị tâm lí một trận sống mái thật tốt không nghĩ tới lại phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, lão phản ứng cực nhanh không chế lại pháp lực trong cơ thể, định thần nhìn lại, không biết từ lúc nào phía trước đã có thêm một con Phượng Hoàng khổng lồ cả người thiêu đốt Liệt Diễm màu vàng, trên lưng Phượng Hoàng có một nữ tử tuyệt mỹ một thân áo trắng váy xanh đón gió mà đứng, chính là Chu Chu.

Hơi thở trên người nàng đọng lại trong suốt, chính là tu vi Đại Thừa kỳ, hơn nữa mạnh hơn bản thân Lâm Thế Cung không ít.

Mặc dù Lâm Thế Cung ôm ý chí nhất định phải chết, nhưng có thể tìm được đường sống quả thật rất tốt, chẳng qua là lão phải gấp rút không dám trì hoãn khống chế Hàn Băng giới trong cơ thể suýt chút nữa là nổ tung, cái gì cũng không kịp nói.

Huyền Long đột nhiên bị đánh lén bay ra ngoài liền gầm lên một tiếng xoay người lại đánh tới bên này, lại bị Diễm Thí Thiên gọi trở lại.

“Quả nhiên người ở phía Tây Nam đột phá là nàng, không hổ là nữ nhân ta xem vừa mắt….” Diễm Thí Thiên cười nói, từng chút một đánh giá dung mạo xuất trần thân thể thướt tha của nàng, ý xâm lược trong mắt cực kỳ rõ ràng.

Chu Chu còn chưa kịp phẳn ứng thì giọng nói của Đề Thiện Thượng liền chen vào: “Phi phi, tiểu Ngũ nhà ta nhìn ngươi không vừa mắt, đứng có mà tự mình đa tình!” Chu Chu mới vừa cảm nhận được hơi thở của Thiên Hỏa, đang bế quan liền thức tỉnh, nhìn thấy Huyền Long ở ngoài phóng hỏa, nàng sợ Doãn Tử Chương bị ảnh hưởng, cái gì cũng không kịp suy nghĩ liền mang theo hỏa linh Tiểu Chu phóng ra ngoài.

Đầu óc nàng chuyển tới chuyển lui một lúc mới kịp phản ứng “Tiểu Ngũ” trong miệng Để Thiền Thượng chính là nàng, liền nghĩ đến hơn phân nửa nữ nhi sự phụ Trịnh Quyền đã ra đời, cho nên nàng liền thoái vị nhường lại vị trí cho tiểu sư muội thăng cấp lên thành “Tiểu Ngũ”.

Diễm Thí Thiên phẫn nộ, lại phát hiện Đề Thiện Thượng đang ở trong tháp Vũ Thần.

Nhất thời không thể làm gì được hắn.

“Không cần tìm, lão tử bận rộn bế quan tu luyện, loại mặt hàng như ngươi, để cho sư đệ và sư muội của lão tử đối phó là đủ rồi! Có bản lãnh chờ đến khi sự đệ của lão tử xuất quan đấu lại, xem xem có đông lạnh ngươi và xú Long chết tiệt kia rụng ba tầng da rồi nướng thành hai khối thịt nướng không!” Đề Thiện Thượng đang ở bên trong tháp Vũ Thần.

Biết rõ Diễm Thí Thiên không làm gì được hắn, càng thêm yên tâm to gan lớn mật tận tình khiêu khích.

Diễm Thí Thiên tức quá ngược lại còn cười nói: “Đinh ba tấc, ngươi cầu thần bái phật phù hộ cho tốt nhất là không nên rơi vào tay ta.

Nếu không ta nhất định khiến ngươi muốn sống không được chết không xong!” “Phi! Chỉ bằng ngươi?! Tiểu Ngũ, muội đừng đốt cháy hắn chết luôn, đốt một nửa không chết chờ lão tử xả giận xong rồi hãy tính!” Trong lòng Chu Chu cười khổ.

Nàng so với những người khác có thể cảm giác được rõ ràng khí tức của Thiên Hỏa trên người Diễm Thí Thiên và Huyền Long.

Quả nhiên là vừa đúng năm loại Thiên Hỏa, đại sư huynh đúng là rất có lòng tin đối với nàng a.

Diễm Thí Thiên không muốn tự hạ giá trị bản thân để đấu võ mồm cùng với Đề Thiện Thượng nữa, hướng về phía Chu Chu cười lạnh nói: “Nàng không phải là đối thủ của ta, biết điều một chút hàng phục ta, có lẽ ta sẽ lưu lại cho bọn họ một cái mạng.” Chu Chu yên lặng nhìn Diễm Thí Thiên: “Ta biết ngươi đã hấp thu dung hợp năm loại Thiên Hỏa, nếu như ngươi cho rằng dựa vào việc có nhiều thêm một loại Thiên Hỏa có thể giành được phần thắng, vậy thì cứ việc tới thử xem đi!” Diễm Thí Thiên hừ lạnh một tiếng nói: “Gian ngoan mất linh, đã như vậy.

Cũng đừng trách ta không thương hương tiếc ngọc!” Huyền Long ngăn đuôi dài, hóa thành một con Hỏa Long, năm loại Thiên Hỏa chuyển động quanh mây đen.

Giương nanh múa vuốt đánh về phía Kim Diễm Phượng Hoàng dưới chân Chu Chu, phía trên quảng trường tháp Vũ Thần xuất hiện biển lửa.

Hơi thở tử vong, bóng tối, hủy diệt giống như cơn ác mộng bao trùm cả thành Sùng Vũ.

Tu sĩ Nguyên Anh kỳ đang giao chiến phía dưới không hẹn mà cùng trốn chạy tứ phía, rất nhiều cung điện phòng ốc dưới áp bách của Liệt Diễm mà sụp đổ, những sinh vật sống ở trong thành vào giờ phút này hầu như toàn bộ đều hóa thành huyết vụ và tro bụi.

Bốn loại Thiên Hỏa trên mình Kim Diễm Phượng Hoàng dung hợp thành Nguyên Thủy Thánh Hỏa dưới sự áp bách của năm loại Thiên Hỏa , tia sáng cũng dần dần ảm đạm co rút lại.

“Mạnh miệng có ích lợi gì? Nàng có thiên tư cao thì như thế nào? Cơ duyên cùng thực lực đều không bằng ta, ngắn ngủi hai năm thời gian, coi như là Đại La Kim Tiên chuyển thế, cũng không thể có thể bước vào cảnh giới Đại Thừa kỳ Đại viên mãn! Bốn loại Thiên Hỏa của nàng chống lại năm loại Thiên Hỏa của ta, cũng chỉ có thể cúi đầu xưng thần!” Diễm Thí Thiên cười ha hả nói.

“Ngươi sai rồi! Hơn nữa cái sai này rất lớn, người nào nói cho ngươi biết ta chỉ có bốn loại Thiên Hỏa?” Chu Chu lãnh đạm nói.

Trong lúc nói chuyện, Huyền Long đã nhào tới trước mặt Kim Diễm Phượng Hoàng, mà Kim Diễm Phượng Hoàng trong ánh mắt kinh hãi của mọi người bỗng nhiên phân liệt thành vô số điểm Kim Sắc Hỏa Diễm nho nhỏ, hóa thành hình dáng tước điểu bay đi tứ phía,ở xung quanh người Chu Chu tạo thành một ngọn lửa có hình dạng Đồ Đằng.

Hai tay Chu Chu kết ấn, đứng ở trong đó, giống như Cửu Thiên Huyền Nữ đang chậm chạp bước đi trong ngân hà rộng lớn, vẻ mặt yên tĩnh trang nghiêm, nàng mặc niệm ở trong lòng: “Trần tục thế gian hàng tỉ ngọn đèn dầu lò diễm, tập hợp ý nguyện của mọi người, Hợp Thiên Hỏa chi uy, cho ta sở dụng!” Bên người nàng xuất hiện lốm đa lốm đốm ngọn lửa nhỏ không những không bởi vì phân tán mà lộ ra vẻ yếu ớt mà ngược lại trong ánh sáng màu vàng lại có thêm một loại hơi thở đặc biệt ấm áp rộng lớn rộng rãi liên tục không dứt.

Huyền Long hung hăng va chạm với một mảnh tinh hải, nhưng lại giống như hãm sâu vào vũng bùn, một trận lại một trận cảm giác ấm áp sáng ngời mãnh liệt sôi trào khiến nó căm thù đến tận xương tủy, nó điên cuồng đấu tranh vật lộn, không nhịn được phun ra một đoàn ngọn lửa màu đen muốn dập tắt ánh sao bên cạnh, nhưng hiệu quả lại quá nhỏ.

“Đây là vật gì?!” Diễm Thí Thiên biến sắc, sao lại như thế, rõ ràng trên người Chu Chu chỉ có bốn loại Thiên Hỏa, nàng từ nơi nào tìm được loại Hỏa Diễm đáng sợ như vậy, vậy mà lại có thể đối địch với năm loại Thiên Hỏa của hắn! “Ngươi sẽ không hiểu, bởi vì nói cho cùng ngươi cũng chỉ là bếp lò Thiên Hỏa thôi, trừ việc không chừa bất cứ thủ đoạn nào nhét Thiên Hỏa vào người thì ngươi còn biết cái gì? Vì cướp đoạt được Thiên Hỏa ngay cả gia gia và phụ thân cũng có thể tùy ý sát thương, súc sinh như ngươi vĩnh cũng không hiểu được chân ý trong lửa.” Chu Chu mỉm cười nói, trong nụ cười lại tràn đầy sự khinh thường Diễm Thí Thiên.

“Đây là Phàm Hỏa, được tụ tập từ hàng tỉ ngọn lửa của hàng tỉ người phàm trên thế gian mà thành Phàm Hỏa, trong lửa có vô số tâm nguyện chân thành của người phàm.

Từng người trong bọn họ cũng chỉ tồn tại như là một con kiến hôi trong mắt ngươi, nhưng khi tập trung lại thì cũng có thể chống lại được Thiên Hỏa.” Ở trong đại đa số ánh mắt của nhiều người đều thấy được, hỏa linh của Chu Chu là Phượng Hoàng, chỉ có bản thân nàng biết rõ ràng, hỏa linh của nàng thật ra là “Hoàng”——–là một loài Tước Điểu bình thường trong vô số tùy tùng của Vương trong các loài chim.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.