Chương trước
Chương sau
Chu Chu không muốn lừa dối Doãn Tử Chương, nói khẽ: “Trên đời này đâu có sự chuẩn bị thật sự vạn toàn nào?”

“Vậy thì đợi thêm chút nữa!” Doãn Tử Chương giận tái mặt nói.

“Không đợi được nữa rồi. Thấm tỷ tỷ đã từng nói, những tộc nhân tu sĩ và yêu thú ngày đó Diễm tộc phái đi chặn đường chúng ta vô cùng quái lạ, giống như là tên điên mất đi ý thức chỉ biết tấn công giết chóc, nếu muội không đoán nhầm, đó có thể là vì trúng “Khôi lỗi hương” mà tạo thành.”

“Lúc trước muội đã thấy qua Diễm Thí Thiên làm thế, hắn dùng lô đỉnh hút hết tinh nguyên của nữ tu sĩ đã tử vong rồi luyện họ thành con rối, cũng có thể luyện những tu sĩ đẳng cấp cao đang sống sờ sờ không chịu nghe lệnh hắn trở thành con rối. Những tu sĩ cấp cao đã mất tích ở Đan quốc… kết cục tám chín phần mười sẽ là như thế. Một khi Diễm Thí Thiên hoàn thành được kế hoạch của hắn, hậu quả sẽ thế nào?”

Vừa rồi Chu Chu hoàn toàn không đề cập đến chuyện này với Đạo Quân Chúc Bạc, chính là sợ vạn nhất cái tin tức chưa được xác minh rõ này truyền ra, sẽ tạo thành sự khủng hoảng nghiêm trọng. Một lần luyện chế nhiều con rối đẳng cấp cao như thế, sẽ tiêu hao dược vật nhân lực cực lớn, không thể thành công trong một sớm một chiều, cho nên Chu Chu quyết định đợi Lâm Chấn Kim đến rồi mới nói ra suy đoán của mình.

“Thoáng một cái đã từ Luyện Khí kỳ trùng kích Nguyên Anh kỳ, chỉ ổn định cảnh giới thôi cũng tiêu tốn năm ba năm, ước hẹn mười năm của Diễm Thí Thiên với Đại trưởng lão chỉ còn năm năm nữa, nếu như thắng thì hắn sẽ làm gì gì, muội với huynh đều rất rõ ràng.” Năm ba năm trong lời Chu Chu là ước đoán lạc quan. Nàng đã rõ đó là khó có khả năng.

“Cho dù muội có thành công cũng không phải là đối thủ của Diễm Thí Thiên, nhỡ may thất bại, cả tính mạng muội cũng không giữ được.” Doãn Tử Chương nắm chặt đôi vai mảnh khảnh của Chu Chu, giọng nghiêm nghị gần như là quát khẽ.

“Ít nhất muội cũng có thể bên huynh chiến đấu tới cùng, hơn nữa còn có công pháp và bảo vật mà Băng Hỏa Thần Cương và Ngọc Khiết Thần Vương để lại. Nói không chừng có thể cho chúng ta tìm được cách khác đối phó với Diễm Thí Thiên.” Thái độ Chu Chu cố chấp lạ.

Vì bản thân mang đơn linh căn hệ băng nên Doãn Tử Chương vẫn chỉ luôn chú ý tới công pháp hệ băng, mà Chu Chu vì giúp hắn cải tạo thân thể trong vài năm, đã tranh thủ thời gian nhàn nhã xem không ít công pháp hệ Hỏa và các bút kí tương quan mà Băng Hỏa Thần Vương và Ngọc Khiết Thần Vương để lại.

Băng Hỏa Thần Vương là Băng Hỏa song linh căn, trong bảo tàng có giấu lượng lớn công pháp hệ Hỏa và pháp bảo là rất bình thường, nhưng Ngọc Khiết Thần Vương là một tu sĩ thuần băng hệ đơn linh căn lại để lại truyền thừa không ít công pháp hệ Hỏa và bút kí tư liệu lại khiến Chu Chu cảm thấy rất quái lại.

Có lẽ là bởi hai người kia đã đấu cả đời, đấu đến biết mình biết người, ngay cả thứ đối phương am hiểu cũng nghiên cứu thấu đáo. Chu Chu tìm được vài thứ tốt trong bút kí của Ngọc Khiết Thần Vương để lại gợi ý cho nàng rất nhiều, nhưng nàng không thể tu luyện được, cũng không dám để người khác mạo hiểm, nên chỉ có thể đặt những ý nghĩ này trong đáy lòng.

Chu Chu rất ít khi kiên trì một điều gì đó, nhưng một khi đã kiên trì, thì nhất định kiên trì tới cùng luôn, Doãn Tử Chương chẳng còn cách nào, đành cắn răng không để ý tới nàng.

“Muội không sao đâu, muội còn có huynh nữa mà.” Chu Chu níu tay hắn mềm giọng nói, dáng vẻ huynh không đồng ý muội sẽ khóc cho huynh xem.

“Heo đần, heo ngu, heo ngốc!” Doãn Tử Chương tức giận mắng. Hắn biết rõ Chu Chu đang giả vờ đáng thương, nàng thường dùng ba kiểu là giả ngu khoe mẽ, vờ khóc giả vờ đáng thương và làm đồ ăn ngon nịnh nọt hắn.

Hắn biết rất rõ, nhưng không có cách nào, hắn thường mắng nàng là heo, nhưng hết lần này tới lấn khác lại bất đắc dĩ để cho con heo ngốc này xơi tái.

Lấy khả năng hiện tại của Chu Chu, cho dù tự làm theo ý mình thì Doãn Tử Chương cũng không làm gì được nàng, nhưng nàng vẫn nghiêm túc trưng cầu sự đồng ý của hắn, hoàn toàn là vì nàng biết rõ hắn quan tâm nàng, mà nàng cũng quan tâm hắn.

Chu Chu cẩn thận quan sát Doãn Tử Chương, cảm thấy có vẻ sắc mặt hắn không khó coi như hồi nãy, lập tức thừa cơ mềm giọng khẩn cầu: “Huynh cõng muội lên núi có được không?” Nàng thích cảm giác Doãn Tử Chương chậm rãi cõng nàng leo lên núi, nàng cũng không biết liệu sau này có còn cơ hội hưởng thụ “phúc lợi” này không.

Doãn Tử Chương sầm mặt, nhưng mà vẫn theo ý nàng.

Chỗ ở bên suối Nhẫm Cấu trên núi Ứng Bàng của Chu Chu đã bị phá hủy gần như hoàn toàn, phần lớn dược điền ở phụ cận cũng bị chà đạp không còn nhìn ra hình dạng gì, mảnh đất nhỏ gieo trồng linh hoa linh thảo ở gần phòng Chu Chu cũng đã thành một đống bừa bộn, không ít hoa cỏ bị nhổ tận gốc, chỉ còn một ít cỏ dại mọc tùm lum.

Chu Chu nhìn “nhà” mình bị phá hoại thành như thế, không khỏi thương cảm một hồi.

Doãn Tử Chương nhìn thoáng qua nói: “Không sao, ta làm lại cho muội một chỗ giống như đúc, muội đi làm gì đó ngon ngon cho ta ăn.”

“Vâng.” Chu Chu gật nhẹ, lấy đan đỉnh làm nồi, mang theo tiểu Trư đến cạnh suối Nhẫm cấu, nhóm lửa nấu cơm.

Nhớ ra năm đó có chôn rượu làm từ linh hoa linh quả ở bên suối, thế nên dựa theo vị trí trong trí nhớ, bới móc một phen, quả nhiên nàng đào được một vò, nhưng nghĩ nghĩ lại vẫn nên đợi các sư huynh sư tỷ đến rồi cùng uống luôn, tuy chưa đủ năm, nhưng năm đó khi chôn xuống đã phát chí nguyện rằng sau này sẽ uống cùng nhau.

Thỏa mãn tâm nguyện này rồi, nàng cũng yên tâm mà đi vượt ải.

Tu sĩ Nguyên Anh rất thần thông, muốn trùng kiến một tòa nhà không hề khó, Chu Chu nấu xong thức ăn, phòng cũng sửa xong, giống năm đó như đúc! Chu Chu cũng hơi giật mình sao Doãn Tử Chương lại nhớ về chỗ này tinh tường như thế.

Để không ảnh hưởng đến tâm tình của nhau, hai người lẳng lặng ăn cơm, không có nhắc đến chủ đề kết anh.

Lâm Chấn Kim đang đi thì thu được phi kiếm truyền tin của Đạo Quân Chúc Bạc, biết con trai và Chu Chu đều ở đó, gấp rút đi, chỉ tốn mười ngày thì đã tới Tây Nam, so ra sớm hơn kế hoạch mấy ngày.

Ông nghe nói về quyết định của Chu Chu, cũng không khích lệ nổi, trò chuyện với Doãn Tử Chương một đêm, rút cục Doãn Tử Chương cũng không xụ mặt với Chu Chu nữa. Mà đối với phỏng đoán của Chu Chu về âm mưu của Diễm Thí Thiên, Lâm Chấn Kim cũng biết chuyện này rất nghiêm trọng, tự mình truyền thư nhắc nhở Lâm Thế Cung.

Chu Chu đặt quyết tâm muốn chuẩn bị vượt ải, nhưng đó cũng không phải là chuyện cứ nói là làm được ngay, bình thường tu sĩ Trúc Cơ kỳ đều phải bế quan tĩnh tu ít nhất mấy tháng, có thể ở trên lôi đài tiến Trúc Cơ thành công trong một ngày như Doãn Tử Chương, trước giờ vẫn là một tình huống hiếm thấy đã thành truyền kì.

Chu Chu cũng không chọn bế quan như thường, mà nắm chắc thời gian ngày ngày cũng Doãn Tử Chương đi du lịch tới các thành trấn phụ cận, có khi nói chuyện phiếm với tiêu nhị bán quán ăn bình thường, có khi ngồi ở trà lâu hoặc dưới gốc đại thụ đầu thôn nào đó nghe người thuyết thư kể chuyện xưa.có khi xuyên qua ngõ hẻm đi nhìn ngọn đèn, lửa bếp mấy nhà dân chúng bình thường.

Doãn Tử Chương tuy thấy lạ, nhưng ghi nhớ lời cha từng nói, phương pháp tu luyện đạo tâm và cảm ngộ chí lý của mỗi người là khác nhau, Chu Chu làm gì cũng có ý riêng, cho nên chỉ ở bên không nói gì.

Hắn chỉ hi vọng Chu Chu chọn lựa được con đường phù hợp nhất với mình.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.