Tuy linh trí của Yêu Hồ không khai mở, nhưng trí lực bẩm sinh ưu việt hơn các yêu thú khác, nó có thể dễ dàng hiểu được cảm xúc của người bên cạnh, nghe ra bất mãn trong lời nói của Phần Bích Thấm, giãy dụa một lát, nghiêng đầu nhảy đến trên vai Phần Bích Thấm, cái đuôi không có xương cốt vòng lên ôm lấy cổ của nàng chi chi khẽ gọi vài tiếng.
Âm thanh tràn đầy ý tứ làm nũng nịnh nọt, dù người đang rất tức giận thì cũng không chịu nổi.
Phần Bích Thấm hơi thất bại bất đắc dĩ ngẩng lên nhẹ tay vuốt nó vài cái, thở dài: “Nó đã quên hết hoàn toàn, lại biến trở về bộ dáng lười nhác trước kia, điều kiện tại đây cũng không kém Đan tộc chút nào, ta và nó bế quan mấy năm, vậy mà hắn vẫn không thể đột phá ngũ giai.”
Chu Chu mím môi cười cười, nàng nhìn ra được mặc dù Phần Bích Thấm có chút tiếc nuối, nhưng lại không nóng nảy, chỉ cần có thể cùng một chỗ, chỉ cần còn có hi vọng, nàng nguyện ý chờ đợi.
“Về chuyện đi thành Lăng Đan tham gia tụ hội Luyện Đan Sư. . .” Chu Chu nhắc tới chính sự.
“Chúng ta đã quyết định, ngươi không cần lo lắng. Chúng ta lần này đi cũng không có tính toán che dấu thân phận, có lẽ Diễm Thí Thiên không có ý tứ công khai gây khó dễ chúng ta, huống chi có A Hồ lưu lại Huyễn Mị linh thạch, đi ra khỏi thành Lăng Đan rồi cho dù hắn muốn đối phó chúng ta cũng không dễ dàng.” Phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-my/2001983/chuong-456.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.