Doãn Tử Chương ngồi ở trên tháp Vũ Thần, không ngủ không nghỉ hấp thu thần niệm trong tháp, những thần niệm kia mang theo không ít tu vi truyền thừa, trải qua tháp Vũ Thần nhiều năm tinh lọc ân cần chăm sóc, trong đó chân nguyên linh khí thuần túy cô đọng, không ngừng tràn vào bên trong trận đồ Tinh Vân.
Những thứ linh khí này tụ ở bên trong Tụ Hồn Trận bàn càng nhiều, từ từ tạo thành một cái lốc xoáy thật lớn, lấy Doãn Tử Chương làm trung tâm, không kể ngày đêm không ngừng vận chuyển.
Bản thân Doãn Tử Chương đã tấn nhập Kết Đan hậu kỳ chưa được một năm, khoảng cách với Đại viên mãn lại càng kém xa, nhưng ở nơi này hết ngày dài đến đêm thâu linh khí không ngừng rót vào, mơ hồ lại có cảm giác trọn vẹn tràn đầy.
Hắn đắm chìm dưới loại tình huống này trong cảm giác tuyệt vời hoàn toàn quên mất thời gian trôi qua, hắn thậm chí cảm thấy được, cứ như vậy để cho linh khí dẫn tràn vào bên trong trận bàn, có lẽ ở thời điểm giới hạn sẽ tự nhiên toái đan kết anh.
Đáng tiếc cảm giác đột phá chậm chạp chưa tới, muốn chân chính Kết Anh phải cần lượng linh khí vô cùng khổng lồ, mặc dù Doãn Tử Chương đã hút vào không ít, nhưng vẫn kém hơn một chút.
Ánh sáng trên Kim Đan của Doãn Tử Chương càng ngày càng chói mắt, vốn là Kim Đan kim quang lòe lòe thế nhưng chậm rãi trở lên giống như thủy tinh vô sắc sáng trong suốt, hơn nữa nổi lên một tầng thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-my/2001848/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.