Lời của Chu Chu xem như vô cùng không khách khí, nhưng Liên Nhi cũng không có biểu hiện tức giận nào, chẳng qua chỉ nhíu nhíu mày có chút nghi ngờ nhìn nàng: “Ngươi dễ buồn phiền mừng rỡ như vậy, táo bạo dễ giận, sao tuổi còn nhỏ mà có thể có tu vi như vậy được?”
Nàng thật sự không hiểu, người ta nói cỏ cây vô tình, cho tới bây giờ cỏ cây có thể hóa hình thậm chí phi thăng chỉ là con số rất ít, giống như Băng Hinh Hải Liên bản thân chủng loại thuộc hàng ngũ tiên hoa cửu phẩm, cũng đã trải qua ngàn ngàn vạn vạn năm mới có thành tựu như ngày hôm nay, bọn họ ngay cả sinh tử của chính mình cũng cảm thấy hờ hững, thì càng đừng nói đến người bên cạnh.
Doãn Tử Chương đã chết, Liên Nhi chỉ cảm thấy nhất định phải giải quyết xong đoạn nhân quả này, mà cũng không thật sự thay Chu Chu cảm thấy khổ sở thương tâm.
Chu Chu nghe lời nói không có máu không có nước mắt của nàng ta, lại càng tức giận: “Ngươi giống như khối đầu gỗ, thì cho rằng người nào cũng đều giống ngươi sao?”
Bàn về tu vi, nơi này cao nhất chính là Liên Nhi, hơn nữa nàng có một bản lĩnh khắc chế Chu Chu, nếu nàng ta đột nhiên xuất thủ thì Chu Chu căn bản khó lòng phòng bị, trong lòng Sa Hoài Đan lo lắng thay nàng, không ngừng lấy ánh mắt ý bảo nàng đừng dễ dàng chọc giận đối phương.
Chu Chu nghĩ đến bọn họ mạo hiểm là vì cứu đóa hoa sen rách nát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-my/2001829/chuong-379.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.