Chu Chu lắc đầu cười khổ nói: “Băng Hinh Hải Liên là tiên hoa tinh khiết nhất trong thiên hạ, chỉ có người tu luyện công pháp hệ Mộc, thân có Mộc linh căn mới có khả năng tiếp cận nó, ta phải tự mình đi.”
Nói xong nàng hít sâu một hơi, hai tay kết ấn một cái một cây ngô đồng xanh tươi ướt át từ phía sau nàng dần dần hiện ra, xuyên qua vòng bảo hộ của Huyền Vũ Linh Thuyền thăm dò một đoàn hỗn độn trong động kia.
Đây là lần đầu tiên Doãn Tử Chương nhìn thấy phân thân Mộc linh của nàng, thân cành thon dài mềm dẻo, hình dạng phiến lá xanh biếc rất khác biệt tản mát ra vầng sáng nhàn nhạt, ưu nhã mà tràn ngập linh tính cùng hình tượng hỏa linh Tiểu Trư tròn mập tức cười xa cách to lớn làm cho người líu lưỡi.
Sa Hoài Đan thấy cũng trợn mắt há mồm, hắn ở Bắc Hải thấy cây cối vốn không nhiều lắm, một gốc cây xinh đẹp như vậy thì lại càng chưa thấy qua, hắn vẫn cho rằng hoa tươi là thực vật đẹp nhất trong thiên hạ, hôm nay mới biết được nguyên lai cây cối xanh tươi cao lớn cũng có thể cảnh đẹp ý vui như vậy.
Nhưng mà cành ngô đồng vừa mới thò ra khỏi vòng bảo vệ của thuyền Huyền Vũ Linh, liền phát ra từng đợt âm thanh chi chi rất nhỏ, lấy mắt thường đều có thể nhận thấy được tốc độ cành cây từ từ khô héo ảm đạm.
“Khí ăn mòn thật lợi hại!” Chu Chu trừng to mắt, rốt cục phát hiện ở nơi trong dạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-my/2001820/chuong-376.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.