Bên trong căn phòng nhỏ mọi thứ đều giống hệt như trong trí nhớ, ngăn nắp gọn gàng dường như không hề thêm hay bớt một thứ gì, Doãn Tử Chương như du hồn đi vào gian phòng nhỏ của mình.
Giường ngủ bằng trúc của trẻ con để ở một bên,giá gỗ nhỏ cạnh cửa sổchất đầy các loại đồ chơi nhỏ. Trâu gỗ, ngựa gỗ, kiếm trúc, cungtên…..tất cả đều là phụ thân tự tay làm cho hắn lúc còn nhỏ.
Khi còn nhỏ, hắn luôn cảm thấy phụ thân của mình không gì làm khôngđược, giống hệt thần tiên, bất kể hắn muốn cái gì, phụ thân cũng có thể dễ dàng biến ra.
Doãn Tử Chương xuất thần nhìn những đồ vật này trong chốc lát, xoayngười đi vào thư phòng của phụ thân, sách trong phòng không có nhiềutrên bàn có để mầy quyển sách kể truyện, trên bàn văn phòng tứ bảo đềuđầy đủ, so với người bình thường có nhỏ hơn một chút.
Những thứ này chính là do năm đó phụ thân muốn dạy cho hắn biết chữđã đặt biệt làm. Hắn còn nhớ rất rõ, mỗi sáng sớm phụ thân đều ôm hắn,mở quyển sách ra kiên nhẫn dạy hắn đọc chữ.
Sau khi cả nhà bọn họ bị dẫn tới trang viên Lâm thị, phụ thân vì mẫuthân và hắn phải một mình đến phía sau núi bế quan, hơn nữa không cóthời gian cùng hắn chơi đùa, viết chữ như trước nữa.
Một nhà ba người mỗi lần gặp mặt cũng vô cùng vội vã, phụ thân nóichờ ông Kết Anh rồi, cả nhà ba người lại có thể vui vẻ sinh hoạt nhưcũ, kết quả bọn họ chờ cho đến tận lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-my/2001728/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.