Chương trước
Chương sau
Tam đại tông môn lưu lại đệ tử canh giữ ở phụ cận tránh để Doãn TửChương bị quấy nhiễu. Cơ U Cốc đã bày ra ba pháp trận bảo vệ ở chungquanh bọn họ, ngăn cách với thần thức tìm kiếm đề phòng người rảnh rỗixông loạn.

Năm người cứ như vậy nghênh ngang ngồi xuống tu luyện ở trong trận.Trong đó còn có ba người ngâm mình vào trong vạc nước đá cổ quái, ThạchÁnh Lục tu luyện trong vạc đá móc ngược, tu luyện với tu thái thả lỏngnhư đang ở nhà mình.

Người ngoài cảm thấy kỳ quái, làm sao bọn họ yên tâm để cho Chu Chuphòng hộ bên ngoài. Nếu thật sự có địch nhân cường đại tới quấy rối,nàng không có tu vi, tự vệ đã là cả một vấn đề, có thể trông mong gìđây?

Không có ai nghĩ tới tu vi, tư chất, linh căn như vậy, toàn bộ đềunói lên đây tiểu cô nương không thể dùng tới, thế nhưng mới là ngườiquan trọng nhất trong đoàn người của phái Thánh Trí. Bọn họ rất có lòngtin, có nàng và Tiểu Trư ở đây, coi như là tu sĩ Nguyên Anh kỳ đến đâycũng không thể thu được lợi ích gì.

Chu Chu ôm Tiểu Trư ngồi ở bên cạnh Doãn Tử Chương. Nhìn như tùy tiện ngồi đó nhưng lại âm thầm tản ra thần thức, phụ cận dù có một điểm động nhỏ cũng không chạy khỏi cảm giác của nàng.

Ánh trăng đã treo giữa trời, ánh mắt Chu Chu bỗng nhiên trở nên cảnh giác, nhìn về phía trái trước mặt nói: “Bên kia là ai?”

“Ha ha, tiểu cô nương cảm giác thật bén nhạy làm sao!” Hai bóng hìnhcao lớn di chuyển nhẹ như hoa lá từ trong rừng đi tới, chính là ngườiban sáng Cố Vãn và Chúc Bạc đạo quân của Chiêu Thái tông.

Chu Chu đứng lên dọc theo pháp trận đi tới khom mình hành lễ nói:“Vãn bối ra mắt hai vị đạo quân.” Nàng không có cảm tình gì với ngườicủa Chiêu Thái tông, mặc dù ngoài mặt giữ vững lễ phép, thực tế đã cùngTiểu Trư âm thầm đề phòng, nếu như bọn họ dám có hành động gì, cho dùnàng bị phát hiện cũng sẽ liều mạng hợp thể với Tiểu Trư quyết sống chết với họ.

Sự chú ý của Cố Vãn và Chúc Bạc lại không ở trên người nàng, bọn họđang đoán chừng Doãn Tử Chương sắp hoàn thành lên cấp rồi nên mới cố ýchạy tới, ý đồ của bọn hắn cũng rất đơn giản – hi vọng thuyết phục đượcDoãn Tử Chương có thể về thăm Lâm thị Vũ Quốc một chuyến.

Chu Chu thấy bọn họ hai hai mắt sáng lên đang nhìn chằm chằm vào Doãn Tử Chương, càng cảm thấy trong lòng sợ hãi, không tự chủ được dùng cước bộ ngăn cản ánh mắt của bọn họ, hỏi: “Không biết hai vị đạo quân cóchuyện gì?”

Cố Vãn nhìn thiếu nữ trước mặt tựa hồ rất sợ hãi nhưng lại vô cùngkiên định, đột nhiên cảm giác được có chút kỳ quái, lẽ ra cho dù bọn họcó cố ý thu lại khí thế uy áp, nàng – một tiểu cô nương hoàn toàn khôngcó tu vi không có đạo lý nào có thể đứng vững vàng trước mặt bọn họ mớiđúng.

Đổi là người bình thường khác, cho dù tâm trí kiên cường. Giờ phút này chỉ sợ cũng đã bị làm cho sợ đến lui vào một góc mà run.

Trịnh Quyền nhận cô nương nhìn không ra nửa điểm đặc sắc làm đệ tử nhập thất, chỉ sợ nàng cũng không phải là nhân vật đơn giản.

Nghĩ đến phía sau Chu Chu còn có một ngọn núi lớn để dựa vào, vẻ mặtCố Vãn đạo quân nhu hòa không ít, nói: “Chúng ta đi xem tình huống sưhuynh của ngươi như thế nào, thuận đường muốn mời bọn họ đến Vũ quốc một chuyến. Y theo quy định. Đội ngũ vô địch trong Đại hội đấu pháp ngoàicó thể nhận được một mỏ linh thạch cỡ trung, ba bộ bí truyền pháp quyết, có đặc quyền vào Kim Thân Tuyền của tông ta bất cứ lúc nào để tuluyện.”

Chu Chu cũng đã được nghe nói về chuyện này, nàng thích mỏ linhthạch, còn bí truyền pháp quyết cùng “Kim Thân Tuyền” là thứ các sưhuynh sư tỷ thích nhất, hai người này mặc dù ánh mắt nhìn Doãn Tử Chương có chút quỷ dị, nhưng xem ra không hề giống có ác ý.

Chu Chu thả lỏng một chút, ngẩng đầu lên nói: “Các sư huynh sư tỷ tốt lắm. Lát nữa để cho bọn họ đi gặp các ngươi được chứ?”

Chúc Bạc đạo quân đã sớm chú ý bốn vạc đá cổ quái trong pháp trậnkia, trong lòng lão hiếu kỳ cùng tò mò, nhưng Chu Chu đã cố ý đi dọctheo pháp trận cùng bọn họ nói chuyện, nơi này trận pháp phòng vệ rõràng cho thấy phòng ngừa người khác lấy thần thức tìm kiếm những chiếcvạc bí ẩn của bọn họ. Nếu bọn họ dùng biện pháp mạnh đương nhiên có thểnhận được đáp án, nhưng giống như trước cũng sẽ để mấy tiểu bối sinh này sinh ra bất mãn.

Bọn họ đều là tiền bối cao nhân, khinh thường nhất là loại nhìn trộmchuyện vãn bối, cùng Chu Chu đối đáp mấy câu, thấy Doãn Tử Chương khôngcó dấu hiệu động tĩnh nào. Để lại chỗ ở của bọn hắn ở Ngư thành rồi xoay người rời đi.

Chu Chu cảm giác bọn họ đi xa, mới chính thức thanh tĩnh lại ngồi trở lại Doãn Tử Chương bên cạnh.

“Bọn họ đi rồi sao?” giọng nói của Doãn Tử Chương bỗng nhiên truyềnvào trong đầu nàng, trong lòng Chu Chu vui mừng, vội vàng gật đầu.

Doãn Tử Chương từ từ mở mắt, đưa tay ôm lấy Chu Chu, nói khẽ với nàng: “Ta mới rồi rất tốt. Nhưng không muốn để ý đến lão.”

“Ừ!” Chu Chu vui vẻ dùng sức gật đầu, trên người Doãn Tử Chương tràn đầy thần khí, quả nhiên là đã vô sự mà lên cấp thành công.

“Mới vừa rồi lúc bọn họ tới, phụ cận còn có hai tu sĩ Nguyên Anh. . . . . . Không biết là người nào, nhưng bọn hắn thấy muội vẫn cùng ChiêuThái tông nói chuyện, nên đã rời đi.” Chu Chu nói.

Doãn Tử Chương kéo nàng đứng lên, nhướng mày hỏi:”Một đường ?”

Chu Chu lắc đầu nói: “Không phải, bọn họ cũng không đi chung đường.Trong đó một người hơi thở rất giống người áo đen mà chúng ta lúc trướcgặp trên đường.”

Doãn Tử Chương suy nghĩ một chút nói: “Bọn họ có mục đích gì không sớm thì muộn chúng ta cũng sẽ biết.”

Chu Chu lấy một bộ quần áo từ trữ vật trong dây lưng đưa cho Doãn TửChương nói: “Huynh đi thay quần áo đi, toàn là máu. . . . . .” Nàng vừanhìn thấy trên người Doãn Tử Chương đầy vết máu, liền nhớ lại mình ở một bên không giúp được, chỉ nhìn hắn ba lần bốn lượt lãnh đòn nghiêm trọng bay rớt ra ngoài, mặc dù biết hắn không xảy ra việc gì, nhưng cũng làmcho nàng rất khó chịu.

Kể từ khi Doãn Tử Chương phát hiện chiếc nhẫn trữ vật trên tay mìnhcó thể sẽ gây chuyện, liền tháo ra … rồi đeo trên cổ cùng một chiếc nhẫn khác. Hắn hiện tại là dùng đai lưng trữ vật, nhưng hắn không kiên nhẫnsắp xếp những thứ đồ vụn vặt kia, cho nên trong dây lưng cũng chỉ toànlà đan dược, bùa, pháp bảo, một số lượng nhỏ linh thạch các loại tùythời có thể dùng đền, những vật khác cùng với phần lớn gia sản đều kínđáo đưa cho Chu Chu sắp đặt.

Doãn Tử Chương hiểu tâm tư Chu Chu, nhận lấy quần áo, rồi đưa tay sờsờ chóp mũi Chu Chu, cười trêu nói: “Được, nhưng muội đừng nhìn lén!”

“Ai… ai muốn xem huynh!” Chu Chu xấu hổ, gương mặt đỏ bừng, Doãn TửChương thấy lo sợ trong đáy mắt nàng tản mát không ít, yên tâm láchmình vào rừng cây thay quần áo dính đầy máu trên người ra.

Sau khi Doãn Tử Chương tỉnh lại cùng Chu Chu ôm hôn thắm thiết mộtmàn, không biết ở nơi xa nhiều người hâm mộ nhìn thấy, thương tâm có,giật mình có, không ai có thể trả lời, là tu sĩ thiên tài tuấn mỹ trẻtuổi kinh tài tuyệt diễm có tiền đồ như vậy, làm sao có thể coi trọngmột thôn cô nhỏ quái dị! Hơn nữa còn không có tư chất, là một phế phàm.

Thiên tài quả nhiên ít có ai hoàn mỹ. Doãn Tử Chương mọi thứ đều tốt, chính là mắt nhìn người có bệnh, nếu không chính là khẩu vị có vấn đề!

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm hôm sau, Đề Thiện Thượng, Bảo Pháp Hổ, Cơ U Cốc, Thạch Ánh Lục thần thanh khí sảng từ trong vạcđá đi ra ngoài, trải qua một đêm điều tức, mọi người điều thu hoạchkhông ít, thương thế trên người không nặng lắm cũng đã phục hồi như cũ.

Chu Chu đã làm xong bữa tiệc lớn đang đợi bọn họ, đồng môn mấy người ăn uống no đủ, cùng nhau trở về chỗ ở tạm thời ngoài thành.

Vừa vào cửa lại thấy hai người Trịnh Quyền và Đan Nghê vẻ mặt ngưng trọng, đang ngồi ở vị trí chủ tọa chờ bọn hắn.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.