Đan Nghê cắn răng nói: “Sở dĩ ngày đó chúng ta phong ấn chặt cả pháplực, trí nhớ, dung mạo của Chu Chu, thứ nhất là sợ con bé bị phát hiện,thứ hai là vì đạo tâm của con bé đã bị hủy, những kí ức kia của con bé,có thể sẽ vĩnh viễn không có cách nào ngưng tụ đạo tâm một lần nữa, cảđời này bị hủy…”
Chu Chu run rẩy một cái, thứ kí ức gì khủng khiếp như vậy?
Gần như lập tức, nàng nhớ tới cơn ác mộng thường gặp trước kia, tuynàng không nhớ rõ nội dung cụ thể, nhưng ác mộng cho nàng cảm giác rấtkinh khủng, khiến cả một khoảng thời gian dài nàng sợ ngủ. Cho tới khiDoãn Tử Chương xuất hiện, cho đến khi hắn cho nàng cái ngọc bội kia, mới chia tay những đêm kinh hãi kia.
Trịnh Quyền ở bên cạnh nghe đến đó, đã đoán được hơn phân nửa, nghenói năm đó Chu Chu tuy nhỏ tuổi nhưng sinh ra đã có dung mạo khuynhthành, một cô bé như vậy rơi vào trong tay một kẻ nổi tiếng háo sắc tànnhẫn như thái tử Đan quốc, có thể có gì hay ho? Cho dù kiêng dè kế hoạch hấp thu chín loại Thiên hỏa nên chưa từng phá thân nàng, chỉ sợ cũnglàm không biết bao nhiêu chuyện xấu xa hạ lưu với nàng.
Doãn Tử Chương vào trong thức hải của nàng, thấy được những kí ức đó, sẽ có cảm thụ thế nào? Sau này Chu Chu phải đối mặt với Doãn Tử Chươngra sao?
“Doãn Tử Chương gặp Chu Chu là chuyện sau khi phong ấn, không gỡ bỏnhững phong ấn đó, có lẽ cũng không sao!” Trịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-my/2001612/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.