Chương trước
Chương sau
Hiện giờ Trịnh Quyền tuyên bố với bên ngoài là Đan Nghê là bạn cũ của ông, nhìn sơ qua thì chỉ là một nữ tu sĩ Kết Đan kỳ bình thường, nhưngDoãn Tử Chương biết rõ thân phận thật của bà. Vấn đề bà vừa nêu ra, hắntừng nghi ngờ rồi, từ ngày đầu tiên Tiểu Trư xuất hiện, đã vô cùng “kính sợ” hắn, mặc kệ bị khi dễ chà đạp, rõ ràng nó chỉ cần phun một nhúm lửa cũng đủ giết hắn mười lần tám lần, nhưng ở trước mặt hắn luôn bày ra vẻ nhu thuận dịu dàng ngoan ngoãn.

Về sau biết rõ nó là hỏa linh của Chu Chu, không phải linh thú thựcsự, hắn liền bình thường trở lại, Chu Chu không có ác ý với hắn, TiểuTrư vốn là phân thân của Chu Chu, đương nhiên cũng sẽ không hại hắn.

Về phần nghe hắn sai khiến, bản thân Chu Chu cũng rất nghe lời hắn, cho nên cơ bản hắn chẳng thấy gì lạ cả.

Nhưng rõ ràng là Đan Nghê không nghĩ vậy, coi ánh mắt bà nhìn hắn tràn đầy ác cảm, giống như xem hắn là kẻ thù.

Chu Chu cũng phát hiện không khí khác thường ở bên này,nghiêng đầu chạy tới bên người Doãn Tử Chương, vẻ mặt nghi vấn.

Trịnh Quyền cũng dạo bước tới hỏi: “Làm sao vậy?”

Tiểu Trư hoàn thành nhiệm vụ Doãn Tử Chương giao, vui vẻ nhào vàongực hắn làm nũng khoe tài đòi ca ngợi. Đan Nghê nhìn một màn này, dángvẻ càng lạnh lùng nghiêm nghị.

Đề Thiện Thượng, Cơ U Cốc và Thạch Ánh Lục đưa ánh mắt khó hiểu daođộng chỗ hai người một heo, dù Tiểu Trư nghe lời Doãn Tử Chương nhưng vị Tu sĩ lạ mặt kia khẩn trương cái gì?

Tim Trịnh Quyền run một cái, sắc mặt cũng chầm chậm trở nên nghiêmtrọng, đuổi nhóm Đề Thiện Thượng rời đi, đưa Đan Nghê, Doãn Tử Chương,Chu Chu và Tiểu Trư vào tĩnh thất, xác định xung quanh không có ai tớigần, mới hỏi Đan Nghê: “Xảy ra chuyện gì?”

Đan Nghê nhìn Chu Chu đang dính chặt trên người Doãn Tử Chương, nhìnchằm chằm bà với vẻ cảnh giác, bỗng nhiên cảm thấy khổ sở, mấy ngàytrước bà đã mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, thêm những gì hôm naynhìn thấy, xem như bà đã hiểu toàn bộ.

Bà cũng không thèm che dấu nữa, chỉ vào Tiểu Trư nói: “Đây là hỏalinh của Chu Chu, lại đi nghe lời một người ngoài, cái này chứng minhđiều gì?”

Trịnh Quyền im lặng, việc này đúng thật là ông chưa từng chú ý. Có lẽ vì Chu Chu và Doãn Tử Chương thường ở chung, giờ quả thật Tiểu Trưchẳng có tí tư thái thần thánh nào của hỏa linh, làm cho ông không chú ý đến chỗ kì lạ này.

“Hắn để lại ấn kí trên đạo tâm của Chu Chu, chẳng những Tiểu Trư,ngay cả Chu Chu cũng sẽ lấy hắn làm chủ!” Sắc mặt Đan Nghê khó coi đếncực điểm. Chu Chu là hi vọng của Đan tộc bọn họ, kết quả chỉ vì mìnhnhất thời lơ là, lại để xảy ra chuyện như vậy. Thân là thánh nữ của Đantộc, lại toàn tâm khuất phục người khác, điều này thì làm sao cao thấpĐan tộc chịu đựng được.

“Ta cũng không biết được ngươi đã làm như thế nào đấy, ha ha! Hóa rata đã xem thường ngươi rồi, việc mà ngay cả thái tử Đan quốc tốn baocông sức còn làm chưa xong, vậy mà một tu sĩ nho nhỏ còn chưa cả kết anh như ngươi lại làm được rồi!” Hai mắt Đan Nghê bốc lửa, đã hận Doãn TửChương, lại hận chính mình.

Chính tay nàng giao Chu Chu cho Doãn Tử Chương đấy, kết quả lại thành ra thế này, nàng còn mặt mũi nào gặp tộc nhân?

Chu Chu có nghe không hiểu, Doãn Tử Chương nghe nửa hiểu nửa không,nhưng thái tử Đan quốc đã từng có ý gây bất lợi cho Chu Chu, hắn ngherõ, hắn chỉ quan tâm một điểm, việc “Hắn để lại ấn ký trên đạo tâm củaChu Chu” có thể gây ra hậu quả gì không tốt cho Chu Chu không?

Trịnh Quyền trấn an Đan Nghê, nói với Chu Chu và Doãn Tử Chương đangkhông hiểu ra làm sao: “Cái gọi là “đạo tâm lưu ngân” với chuyện linhthú nhận chủ mà thường ngày các ngươi vẫn biết có kết quả như nhau,nhưng thủ pháp thì khác nhau. Là do ta đã sơ suất, lại không chú ý tớiđiểm này. Tiểu Trư là phân thân nguyên thần của Chu Chu, hẳn vốn là chỉnghe mỗi mệnh lệnh của Chu Chu mà thôi, kết quả lại… aiz!”

Trịnh Quyền giải thích một phen xong, cuối cùng họ cũng có chút íthình dung, lí thuyết giản đơn. Mấy năm trước lúc Chu Chu ngụ ở thôn Chugia, đúng là lúc nàng mông lung cải tạo đạo tâm, mà trùng hợp Doãn TửChương xuất hiện, hơn nữa cơ duyên xảo hợp, để lại vết tích trên đạo tâm đang suy yếu của Chu Chu. Loại dấu vết này Chu Chu không thể lau điđược, tương lai dù nàng có thành tu sĩ Đại Thừa kỳ thậm chí phi thăngthành tiên, cũng không cách nào thoát khỏi ảnh hưởng của Doãn Tử Chương. Doãn Tử Chương chỉ hướng đông, Chu Chu tuyệt đối không đi hướng tây,nhỡ may Doãn Tử Chương gặp chuyện gì ngoài ý muốn, Chu Chu cũng sụptheo.

“Chuyện thái tử Đan quốc lại là chuyện gì?” Doãn Tử Chương trầm mặc một hồi rồi hỏi.

Trịnh Quyền nhìn về phía Đan Nghê, việc này ông cũng không biết, chỉ có thể đợi Đan Nghê giải thích.

Đan Nghê tức giận nói: “Hắn ta liên hợp phản đồ của Đan tộc, nắm giữnhược điểm trên đạo tâm của Chu Chu, thừa dịp Chu Chu bế quan tĩnh tudùng thuật công tâm vô cùng lợi hại để hủy hết đạo tâm của Chu Chu, sauđó giam nàng trong cung, muốn lưu lại dấu vết trên đạo tâm của nàng khinàng cải tạo nó, khiến nàng cả đời làm nô bộc của hắn, chỉ là sau khiđạo tâm của Chu Chu bị hủy xong thì luôn không có dấu hiệu khôi phục, về sau người của chúng ta cứu được nàng ra giao cho ta mang đi.”

“Ta thật ngàn vạn lần không ngờ, cuối cùng lại tiện nghi cho ngươi.”Đan Nghê nói tới đây tức giận khó kiếm chế, nếu như giết Doãn Tử Chươngmà giải quyết được vấn đề, khả năng nàng đã ra tay ngay vừa rồi.

“Ta luôn không nghĩ sao hỏa linh của Chu Chu lại là một con heo, giờ thì đã rõ rồi.”

Trịnh Quyền thấy lạ hỏi: “Vì sao?” Điều này cũng là sự mê man tronglòng ông, hỏa linh biến thành hình gì, ngoại trừ có liên hệ với đặc tính năng lực của nguyên thân, cũng có liên hệ với ý tưởng trong lòng Tu sĩ, chỉ e không có một tu sĩ bình thường nào mà trong lòng lại tưởng tượngmình là một con heo.

Đan Nghê chỉ vào Doãn Tử Chương nói: “Ngươi hỏi xem bình thường hắn gọi Chu Chu là gì?”

Heo đần, đồ con heo, heo lười,… nói túm lại là heo! Chu Chu vô cùng ủy khuất nhìn về phía Doãn Tử Chương.

Doãn Tử Chương có chút xấu hổ áy náy, đưa tay xoa xoa đầu nàng, saomà hắn biết được mình thuận miệng nói một câu sẽ thành sấm truyền?”

Đan Nghê đã ở xa bí mật nhìn tình cảnh ở chung của hai người từ sớm,lúc ấy cảm thấy thái độ của Doãn Tử Chương tuy ác liệt nhưng cũng khôngkhông đứng đắn, hơn nữa có cảm giác rất có trách nhiệm, cho nên mới động lòng mà phó thác Chu Chu cho hắn, căn bản không ngờ tới kết quả này.

Doãn Tử Chương không lùi bước mà nghiêng đón Đan Nghê: “Tuy ta khôngbiết sao lại như vậy, nhưng nếu có cách lau đi dấu vết trên đạo tâm củaChu Chu thì ta rất sẵn lòng phối hợp.”

Hai mắt Đan Nghê sáng ngời: “Thật không?”

Nàng nhìn Chu Chu, lập tức thấy thoải mái, giờ nhìn kiểu gì Chu Chucũng ra dáng một tiểu thôn cô quê mùa, so với dáng vẻ trước kia của nàng thì cách biệt như ngày với đêm, cũng khó trách Doãn Tử Chương có thểnhẹ nhàng buông tay. Nếu như hắn rõ ràng giá trị thân phận Chu Chu, chỉsợ sẽ không cam lòng.

“Vậy, nếu như lau dấu vết đi rồi, có thể gây ảnh hưởng gì không?” Chu Chu chậm chạp thắc mắc.

“Tối đa thì quên hắn thôi, chẳng qua các ngươi mới quen biết vài năm, cũng không can hệ gì.” Đan Nghê hận không thể phủi sạch quan hệ giữaChu Chu với Doãn Tử Chương, tiểu tử này cái gì cũng không biết, đánh bậy đánh bạ mà để lại dấu vết trên đạo tâm của Chu Chu, tuyệt đối là nhânvật nguy hiểm cần canh phòng nghiêm ngặt!

“Vậy… ta không chịu!” Giọng Chu Chu rất nhỏ nhưng kiên định.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.