Nghe âm thanh bận rộn của những người khác, Chu Chu sờ sờ khuôn mặtvừa đỏ vừa nóng, cũng không rõ rốt cuộc trong lòng mình nghĩ gì. Dườngnhư có chút tức giận, rồi lại không nhịn được vui sướng mà mỉm cười,dường như có chút sợ, nhưng trái tim đập như trống dồn tố cáo tâm trạnghưng phấn, trong đáy lòng lại là chút đắc ý ngọt ngào. . . . . .
Nàng ôm lấy Tiểu Trư nửa thật nửa giả oán giận nói: “Sao vừa rồingươi không có phản ứng nào cả thế? Ta bị phi lễ kìa! Cho dù ngươi không thể phóng hỏa đốt hắn, ít ra, ít ra cũng phải thay ta cắn cho bõ tứcchứ!”
Tiểu Trư vẻ mặt vô tội “Ụt ịt” hai tiếng, cũng không biết là đang sám hối hay là đang biện minh cho sự “thất trách” của bản thân.
“Muội đang muốn cắn người nào thế?” tiếng nói của Doãn Tử Chương từ phía sau truyền đến.
Một chút khí thế thật vất vả khôi phục được, nhất thời lại rụt về,Chu Chu ấp úng: “Sao huynh có thể nghe lén người khác nói chuyện nhưvậy?”
Doãn Tử Chương bước lên hai bước, Chu Chu quẫn bách, thiếu chút nữaquay đầu bỏ chạy, chẳng qua bỗng nhiên nghĩ đến nàng mới là “người bịhại” nha! Nàng còn chưa chất vấn tại sao đại ác nhân đột nhiên vô lễ với nàng thì thôi…. đuối lý chính là đại ác nhân kia, tại sao nàng phảichạy? !
Doãn Tử Chương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đôi mắt long lanhngập nước, không nhịn được ánh lên vài tia vui vẻ nơi đáy mắt, đưa tayxoa đầu nàng: “Chu Chu, ta muốn ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-my/2001532/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.