Chương trước
Chương sau
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như tiên đồng của Đề Thiền Thượng vì tức giận mà vặn vẹo thành một đoàn: “Nói đắc tội là quá nhẹ nhàng rồi! Tên khốn kiếp kia giả vờ giả vịt, lừa tiểu sư muội của lão tử đi!”

Hắn liếc Chu Chu một cái, bỗng nhiên tỉnh ra hiện tại tiểu sư muội là người trước mắt này, cho nên vội vàng sửa lời: “Là Tam sư muội mới đúng, tiểu sư muội, muội ngàn vạn cũngđừng bị hắn lừa! Ừ…Muội lớn lên như vậy, đoán chừng hắn cũng sẽ không lừa gạt muội.”

Chu Chu bỏ qua lời nói khiến người ta sôi máu của hắn, lại hỏi: “Hắn cùng Tam sư tỷ là một đôi?”

Đề Thiền Thượng tức giận, khó khăn hừ một tiếng nói: “Tiểu Tam cũng ngốc nghếch giống muội, làm gì có chuyện không bị lừa? Lão Tử chỉ chậm một chút xíu, vậy mà lão Nhị âm hiểm tiểu nhân kia đã tiên hạ thủ vi cường rồi, hắn chính là loại người xảo trá mưu mô như vậy…”

Nói liên miên không dứt, tiếp tục lược mấy vạn chữ đánh giá kiểu trên…

Chu Chu hiểu rõ ân oán giữa Đại sư huynh và Nhị sư huynh rồi, đơn giản là bởi vì Nhị sư huynh hoành đao đoạt ái, cho nên Đại sư huynh vì yêu sinh hận, Tam sư tỷ là một nữ hài tử ngây thơ thuần khiết – ý Đại sư huynh nói Tam sư tỷ và mình giống nhau nha.

Nói vậy, đánh giá của Đại sư huynh về Nhị sư huynh không nhất định là có thể tin , nhưng Nhị sư huynh hẳn là người rất thông minh và dễ nhìn.

Chu Chu luôn nhắc nhở mình không nên bị thành kiến của Đại sư huynh che mắt, kết quả sau một thời gian ngắn tiếp xúc với Nhị sư huynh, mới phát hiện Đại sư huynh nói đều là sự thật, hơn nữa quả thật đúng là hắn đã nói giảm nói tránh đi rồi.

Bản tính của Tam sư tỷ quả thật là ngây thơ thuần khiết, nhưng lớn lên lại…Ai.

Chu Chu đi vào trong động phủ Vưu Thiên Nhận, Đại sư huynh và Doãn Tử Chương đều đã đến, nàng quy củ hành lễ với Vưu Thiên Nhận ngồi ở phía trên, Vưu Thiên Nhận mỉm cười nói: “Không cần đa lễ, Nhị sư huynh, Tam sư tỷ của con sẽ đến ngay thôi.”

Kể từ khi Chu Chu giành được thắng lợi tại thi đấu Đại Bỉ, thái độ của Vưu Thiên Nhận đối với nàng đã tốt lên rất nhiều, thực sự coi nàng làm đệ tử của mình mà đối đãi, gặp mặt cũng sẽ chủ động nói chuyện với nàng, lúc trước Đề Thiền Thượng lấy hai kiện hạ phẩm bảo khí từ trong khố phòng của hắn đưa cho Chu Chu, hắn cũng không thu hồi còn nói là cấp bù lễ gặp mắt cho nàng.

Chu Chu đứng dậy lui xuống đứng bên cạnh Doãn Tử Chương, chào hỏi hắn cùng với Đề Thiền Thượng: “Đại sư huynh, Tứ sư huynh tốt!”

Đề Thiền Thượng nâng mặt kiêu ngạo: “Ừ” một tiếng, trong lòng cảm thấy Chu Chu ngoại trừ bộ dáng quá kém cỏi, những phương diện khác quả thực hoàn mỹ a! Những sư đệ sư muội khác cũng chưa có ai hiểu được tôn kính sư huynh như nàng.

Doãn Tử Chương liếc nhìn Chu Chu, phát hiện nàng cài cây trâm thủy tinh do Đề Thiền Thượng tặng hôm trước, khẽ nhíu mày không nói chuyện.

Chu Chu quá am hiểu nhìn sắc mặt hắn rồi, trông thế kia rõ ràng là mất hứng, nhưng nàng cũng chẳng phải con giun trong bụng hắn, cho nên hoàn toàn chẳng hiểu mình chọc hắn ở đâu, đành phải ngoan ngoan cúi đầu không nói lời nào.

Bên ngoài đại điện truyền tới tiếng người, rất nhanh một nam một nữ sóng vai đi đến. Chu Chu ngẩng đầu nhìn lên, đột nhiên có cảm giác cả phòng bừng sáng.

Một nam một nữ này đều mặc đồng phục áo xanh lam dành cho đệ tử Trúc Cơ kỳ của phái Thánh Trí, nhưng nhìn thế nào cũng thấy khác biệt. Nam tử nhìn qua đại khái hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi. Khuôn mặt như ngọc tuấn tú ưu nhã, thoạt nhìn giống như tiên nhân bước ra từ trong tranh, phóng khoáng tiêu sái, phiêu dật, còn có thêm một cỗ phong độ của người trí thức. Hắn cứ đứng như vậy, không cần nói chuyện hay có bất cứ động tác gì cũng đã có thể làm cho tự đáy lòng người khác cảm nhận được cái gì là ngọc thụ chi lan, ôn tồn lễ độ, phong độ nhẹ nhàng, tiên phong đạo cốt, tài trí bất phàm.v.v… tất cả những tính từ tốt đẹp như đều vì hắn mà sinh.

Không cần nhiều lời, vị này chính là Nhị sư huynh Cơ U Cốc rồi, quả nhiên một thân khí chất thoát tục như ẩn cư tại cốc. Chu Chu lại càng khẳng định, nhất định là Đại sư huynh quá đố kỵ người ta, cho nên mới có nhiều lời bình ác liệt không đúng như vậy.

Cô gái bên cạnh đứng cùng với hắn, nhìn thế nào cũng không hòa hợp, nữ tử này dĩ nhiên là Tam sư tỷ Thạch Ánh Lục rồi. Cũng không phải nói nàng không đủ xinh đẹp xuất sắc, ngược lại, nàng là người đẹp nhất mà Chu Chu từng thấy. Quá đẹp!

Nàng giống như ngọn lửa diêm dúa trong đêm tối, cho dù mặc quần áo màu lam bình thường nhất cũng khó mà che dấu khí chất thướt tha thùy mị của nàng so với các nữ đệ tử khác. Toàn thân nàng lộ ra một cỗ mị hoặc nồng đậm, dù sắc mặt không biểu tình, cũng làm cho người ta cảm thấy không có lúc nào là không hấp dẫn người.

Lúc đi vào đại điện, nàng đang cười nói gì đó với Cơ U Cốc, nụ cười kia… Chu Chu càng thêm kính nể Cơ U Cốc rồi, ngay cả nàng khi thấy nụ cười kia cũng rung động, huống gì là một nam nhân? Nhị sư huynh quả thực có thể sánh ngang Liễu Hạ Huệ, mĩ nhân ngồi trong lòng cũng không loạn!

Nữ tử xinh đẹp như vậy rõ ràng chính là trời sinh hồ ly tinh họa thủy! Chu Chu nhớ tới đánh giá của Đại sư huynh về Tam sư tỷ, cảm giác mình phải cần một khoảng thời gian thích ứng, mới có thể gộp cái từ hình dung “trì độn” ..vào một chỗ với nàng.

Về phần ngây thơ thuần khiết…Nàng cảm thấy dùng những từ ngữ như vậy dùng ở trên người Tam sư tỷ, ách! Nàng cần phải cố gắng để hiểu mới được.

Vưu Thiên Nhận giới thiệu bọn họ một phen, nói đến đoạn Chu Chu đứng hạng nhất cuộc so tài đệ tử ngoại môn, ngữ khí của hắn đã có thể duy trì bình thường, không mang theo một chút xoắn xuýt nào. Ánh mắt Thạch Ánh Lục không giấu vẻ ngạc nhiên sửng sốt, trực tiếp mở miệng khen: “Tiểu sư muội thật mãnh liệt a!”

Chu Chu bị mị lực bắn ra bốn phía từ cặp mắt to kia nhìn, nhất thời tim có chút đập rộn lên, không có chú ý tới từ ngữ cổ quái của nàng, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Là bọn hắn nhường cho ta mà thôi.”

Cơ U Cốc mỉm cười nói: “Chúc mừng sư phụ thu thêm hai đệ tử xuất chúng. Doãn sư đệ khiêu chiến vượt cấp đệ tử Trúc Cơ kỳ toàn thắng sau đó trực tiếp tấn nhập Trúc Cơ, tin tức vang dội, đệ tử vừa xuất quan đã nghe mọi người nhắc đến. Tiểu sư muội không cần động thủ đã làm cho đệ tử các núi cam nguyện cúi đầu nhận thua, trận chung kết chỉ giơ tay nhấc chân đã đánh bại được một gã đệ tử Trúc Cơ kỳ, tin tức này đã bị đệ tử trong phái lưu truyền rộng rãi, làm ta và Ánh Lục thấy rất xấu hổ.”

Chu Chu cảm thấy rất cảm động, cùng là sư huynh, làm sao chênh lệch lại lớn như vậy? Đại sư huynh lúc thấy nàng, vừa mở miệng thì giống như muốn ném nàng xuống núi, Tứ sư huynh thì càng không cần phải nói rồi, mở miệng ngậm miệng đều là heo ngốc, heo đần, quen biết hai năm rồi cũng không thấy hắn nói được mấy câu dễ nghe!

Doãn Tử Chương đối với lời khen của Cơ U Cốc thì chỉ khách khí nói mấy câu, nhàn nhạt tỏ vẻ không có gì, vẻ lãnh mạc trước sau như một.

Vưu Thiên Nhận cười ha hả nói: “Tốt lắm, các ngươi là sư huynh đệ muội đồng môn nên thân cận nhiều hơn.”

Cơ U Cốc lấy ra một cái hộp ngọc tặng cho Doãn Tử Chương, nói đây là hộp Thất Thất băng phách phong hồn đinh , có thể giúp hắn săn sóc bốn mươi chín cái bảo khí, lại lấy ra ba nhánh cờ nhỏ cho Chu Chu: “Vi huynh thường ngày thích nghiên cứu trận pháp, ba nhánh trận kỳ này chỉ cần cắm vào trên mặt đất cũng đủ tạo thành trận địa sinh ra ảo giác khôn cùng, chỉ cần không phải đụng với cao thủ trận pháp, người bên cạnh khó mà tiến vào trong trận. Coi như là một chút tâm ý của vi huynh.”

Chu Chu vui vẻ tạ ơn, nhận lấy trận kỳ, trân trọng để vào trong túi trữ vật.

Bên cạnh Đề Thiền Thượng đưa tay chọc chọc Doãn Tử Chương, nhẹ giọng nói: “Cẩn thận người này cũng đem tiểu sư muội lừa đi!”



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.