Chương trước
Chương sau
Bên kia Chu Chugiống như bị lọt vào vòng vây của đám dây mây, tuy nhiên nàng lại rất bình tĩnhlấy các vò gốm sứ khác từ trong túi trữ vật ra, dùng muỗng nhỏ nước thuốc màutím bên trong từng muỗng từng muỗng hất lên trên đám dây leo ở bên cạnh mình,đám dây leo tiếp xúc với những nước thuốc này lập tức giống như là cả nhánh câybị rút khô nước, nhanh chóng khô quắt héo vàng uể oải trên mặt đất.

Cảnhtượng trên lôi đài liền dần dần biến thành phía Chân Bi bên kia thì bị đám dâyleo quấn đầy người, còn bên phía Chu Chu thì dây leo khắp nơi khô tàn héo úa .

Mọi người lúc đầucòn có thể nghe thấy tiếng Chân Bi tức giận quát mắng cùng với tiếng phi kiếmchém lên trên dây leo vang lên âm thanh chan chát, càng về sau âm thanh càngthấp dần xuống, cũng không biết là do hắn không còn khí lực mà gào thét nữa haylà xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào khác.

Chu Chu khí địnhthần nhàn đứng ở trên đài ôm vò gốm sứ chờ Chân Bi nhận thua, đợi được một lúclâu cũng không nghe thấy được tiếng người .

Còn năm lôi đài tỷthí còn lại cũng dần dần có thể thấy được rõ thắng bại, đám tuyển thủ đều nhìnvề phía bên này, trên mặt đều mang vẻ vô cùng kinh ngạc và kinh hãi.

Cho tới bây giờ bọnhọ cũng chưa thấy thực vật đáng sợ như vậy, càng không nghĩ đến việc Chu Chulại dùng loại dây leo quỷ dị như vậy vây khốn đối thủ đang sống sờ sờ trở thànhkẻ không có lực đánh trả .

Chân Bi không bịđánh xuống đài, cũng không lên tiếng nhận thua, nhưng rõ ràng là không thể nàocùng Chu Chu tiếp tục tỷ thí thêm được nữa, trọng tài có chút khó xử mà nhìn vềphía mấy vị trưởng lão đang ở trung tâm đài cao, Phù Ngọc sờ sờ râu mép, cườikhổ đứng lên nói: “Tốt lắm, lôi đài số 6, Chu Chu của núi Ứng Bàng thắng.”

Có không ít ngườidưới lôi đài vì Chu Chu mà hoan hô thật to, Doãn Tử Chương sớm đánh bại đối thủkhông nhịn được nhíu mày, heo đần nhà mình quả thực là lợi hại như vậy sao, lúctrước nàng còn mang bộ dạng sợ hãi vô dụng quả nhiên là giả, hừ!

Lưu Nguyên Đồng củanúi Thái Trúc thấy đệ tử của mình bị đánh bại đến không còn mặt mũi thì tronglòng rất tức giận, chẳng qua lại không dám đắc tội với Trịnh Quyền, chỉ đànhphải cười khan nói: “Trịnh trưởng lão danh sư xuất cao đồ a!”

Trịnh Quyền khẽ mĩmcười nói: “Đa tạ, đa tạ.”

Trên lôi đài số 6,Chu Chu dùng nước thuốc tưới chết mấy dây leo đang vân khốn Chân Bi, liền pháthiện hắn thì ra là bị dây leo làm bị thương đến xây xát, dính hơi độc bên trongđã hôn mê rồi, khó trách càng về sau càng không nói được tiếng nào, may là loạiđộc tố này chỉ cần chờ chốc lát là có thể tự nhiên tiêu tán, trừ cáinày Chân Bi cũng không còn bị thương tổn gì khác, cuối cùng cũng làtrong xui xẻo lại có cái may mắn.

Qua trận chiến nàycũng không còn người nào cảm thấy Chu Chu đặc biệt dễ đối phó nữa rồi.

Mấy đệ tử Trúc Cơ kỳđồng thời ra tay, rất nhanh thu dọn sạch sẽ lôi đài số 6, Chu Chu và Doãn TửChương đi xuống lôi đài của mình, chờ xem tỷ thí của vòng hai.

Hai đệ tử Trúc Cơ kìcủa Ngẫu Nguyên Phong là Sa Càn Đạo cùng Vưu Hạo Kiệt cũng vượt qua được vòngnày, bọn họ đối chiến với các đệ tử khác dường như không có chút năng lực chốngđỡ nào đã bị đánh rơi xuống lôi đài.

Hai người đứng ởtrên đài không ai bì nổi, ánh mắt không hẹn mà cùng rơi vào trên người Doãn TửChương, Đề Thiền Thượng hừ cười nói: “Tứ sư đệ. Hai người này mặc dù là mới vừatấn nhập Trúc Cơ kỳ, căn cơ không vững chắc, thế nhưng đệ tử ngoại môn trongquá trình thi đấu không cho phép người tỷ thí được phục dụng đan dược chữathương hoặc bổ sung linh khí, tăng thêm lực chiến đấu, đệ cũng phải cẩn thậna!”

Mặc dù hắn hi vọngDoãn Tử Chương thắng. Nhưng hắn cũng không nguyện ý hắn ta thắng được quá dễdàng. . . . . . Nếu không cái đuôi của người này còn không vểnh lên trời đi,lại càng không đem đại sự huynh là hắn để ở trong lòng.

Doãn Tử Chương đốivới những lời nói nhảm của hắn ta cũng không phát biểu bất cứ ý kiến gì, ngượclại kéo kéo lỗ tai Chu Chu nói: “Nếu như vận khí muội không tốt mà rútđược phải đối chiến với hai người này, phải nhờ ngàn vạn lần không được để chobọn họ hoặc pháp bảo tới gần người. Trên lôi đài này mặc dù có pháp trận phònghộ nhưng nếu như bọn họ tiếp xúc được thân thể muội lại thích ra pháp lực, pháptrận cũng rất khó phản ứng kịp thời được, nếu thật sự không ổn thì lập tức chonổ tung bùa đánh mình xuống đài để bảo vệ tính mạng. Có biết hay không!”

Pháp trận trên Lôiđài là thông qua cảm ứng pháp lực mạnh mẽ mới có thể sinh ra tác dụng được, nếumột bên đối phương phóng ra pháp lực với cường độ vượt qua giới hạn nhất địnhsẽ có chỗ phản ứng, nhưng nếu hai bên là thông qua tiếp xúc tứ chi rồi độtnhiên phát lực, pháp trận kia cho dù có cảm ứng được cũng đã là chậm mất rồi.

Doãn Tử Chương lúctrước chính là lợi dụng điểm này, tại thời điểm ở trận chung kết đánh trọngthương một gã đệ tử Luyện Khí Kì tầng chín của núi Ngẫu Nguyên, hắn sợ Sa CànĐạo hoặc Vưu Hạo Kiệt dùng ngón này đối phó Chu Chu, cho nên đặc biệt nhắc nhở.

Kết quả lần thứ hairút thăm, Doãn Tử Chương ở vòng thứ ba rút trúng người đối chiến là SaCàn Đạo, mà vận khí của Chu Chu cũng không tệ, rút trúng người đối chiến vòngthứ tư là một gã đệ tử Luyện Khí Kỳ tầng tám.

Số tuổi thật sự củaSa Càn Đạo đã đến gần sáu mươi, nhìn qua bộ dáng cũng chỉ là bốn, năm mươituổi. Cả người to như một chiếc thép sắt, hắn trời sinh có ba linh căn, tư chấtbình thường. Ở phái Thánh Trí làm đệ tử ngoại môn mấy thập niên giờ mới rốt cụchết khổ .

Thời điểm trước lúcthi đấu môn phái, núi Ngẫu Nguyên cũng có mấy đệ tử ngoại môn có tu vi LuyệnKhí kỳ tầng chín cũng được ban thưởng Trúc Cơ Đan. Cuối cùng thành công tấnnhập Trúc Cơ cũng chỉ có hai người là hắn và Vưu Hạo Kiệt.

Tô Kinh cũng đã nóirất rõ ràng, hắn tung số lượng tiền tài lớn như vậy chính là muốn bọn họ thaynúi Ngẫu Nguyên lấy lại mặt mũi, đối phó với đệ tử thiên tài của núi Ứng Bànglà Doãn Tử Chương.

Bản thân Sa Càn Đạođối với Doãn Tử Chương đã không có bất kỳ ấn tượng tốt nào, phải nói hắn đố kỵthống hận tất cả tu luyện thiên tài. Dựa vào cái gì mà hắn phải đau khổ tuluyện hơn bốn mươi năm, nhận hết mọi cay đắng ngọt bùi, nóng lạnh dày vò mớilên được Trúc Cơ, mà những kẻ được gọi là thiên tài này vừa vào đã được hưởngthụ tất cả những đãi ngộ tốt nhất, chỉ qua mấy năm liền dễ dàng đột phá cảnhgiới?

Nếu như có thể, hắnhận không giết được tất cả đám thiên tài trong thiên hạ để tránh cho một ngàynào đó bọn chúng lại lần nữa dễ dàng vượt qua hắn, cưỡi trên đầu hắn mà tác oaitác quái !

Thiên tài ư? Chỉ cóngười có thể sống mà đi xuống mới có cơ hội theo đuổi Trường Sinh, nếu trênđường chết non rồi thì cái gi cũng sẽ không phải!

Đệ tử mới tấn nhậpTrúc Cơ kỳ đối chiến với đệ tử đứng đầu Luyện Khí Kỳ, một trận tỷ thí này đúnglà rất hấp dẫn ánh mắt, ở dưới lôi đài đám đệ tử vây quanh ba vòng ngay cả nướcchảy cũng không lọt.

Mọi người rối rítsuy đoán xem đến tột cùng ai thắng ai thua, phần lớn mọi người cũng không coitrọng Doãn Tử Chương, dù sao kém tới một cấp bậc, khiêu chiến vượt cấp nói thìđơn giản, thực ra có thể làm được cũng không phải là dễ dàng như vậy.

Chu Chu nghe thấyđám người bên cạnh nghĩ luận không có câu nào có ích, cho dù nàng đối vớiDoãn Tử Chương có lòng tin mười phần, cũng có chút thấp thỏm, dù sao lần nàyhắn không thể giống như lúc đối chiến cùng Đề Thiền Thượng có thể không ngừngăn đan dược bổ sung linh khí được.

Đề Thiền Thượng nhìnnàng nắm chặt quả đấm sắc mặt trắng bệch, bộ dáng khẩn trương như vậy liền cườinói : “Yên tâm đi, họ Sa này cũng không làm gì được được lão Tứ .”

“Làm sao huynh biết.. . . . . Sa Càn Đạo với huynh đều là Trúc Cơ Kỳ đấy.” Chu Chu thật sự cũngkhông dám tin tưởng giải thích của đại sư huynh.

Đề Thiền Thượng vừanghe lời này lập tức nổi giận , chọc vào eo nàng mà nói: “Hắn một kẻ mới vừalên Trúc Cơ, là người căn cơ không vững chắc, sao có thể so với ta, thời điểmlão tử tấn nhập Trúc Cơ, hắn còn đang. . . . . . Còn đang không biết ở LuyệnKhí Kỳ tầng mấy đấy!” Hắn vốn là thuận miệng muốn nói “Còn đang bú sữa mẹ” ,chẳng qua nghĩ lại thấy người này dường như còn lớn hơn mình rất nhiều,cho nên tạm thời đổi lời nói.

Tảng đá lớn trong lòngChu Chu cũng buông xuống một nửa, không nhịn được liền oán giận nói: “Đại sưhuynh! Huynh có bùa lợi hại như thế, nếu như cho Tứ sư huynh mấy tờ, huynh ấynhất định thắng được dễ dàng hơn.”

Đề Thiền Thượng liếcmắt nhìn nàng: “Lão Tứ rất cao ngạo, hắn chịu lấy mới là lạ! Muội quan tâm hắnnhư vậy, có phải là coi trọng tiểu bạch kiểm này sao? “

Mặc dù hắn đối vớidung mạo của Chu Chu rất không hài lòng, nhưng là nghe thấy lại một sư muội nữabị sư đệ khác bắt cóc, hắn không nhịn được sự ê ẩm trong lòng, làm sao tiểu sưmuội có thể nông cạn như vậy, lại đi thích tên tiểu bạch kiểm? !



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.