Chương trước
Chương sau
Edit: KẹoBeta: SakuraTrước hết năm tên đệ tử núi Ngẫu Nguyên bị đánh xuống đàithỉnh thoảng lại trợn mắt nhìn Chu Chu, Chu Chu tâm tư bướngbỉnh đột nhiên nổi lên, kéo khóe miệng khóe mắt đối với bọnhọ làm mặt quỷ hết sức xấu xí, Doãn Tử Chương một tay kéonàng qua, giễu cợt nói: “Để ý đồ tử đồ tôn của chó làm gì?Chỉ tổ mất mặt!”

Các đệ tử khác ở gần đấy nghe thấy thế liền cười vang,mấy người núi Ngẫu Nguyên bị cười đến mặt đỏ tới tận mang tai, hung hăng liếc Doãn Tử Chương một cái, quay đầu đi trở về chỗnhững đệ tử núi Ngẫu Nguyên còn lại đang tụ tập, sẽ không chịu tiếp lời cùng với những người ở ngọn núi khác.

Vòng sơ tuyển thứ hai của cuộc thi rất nhanh đã bắt đầu, Doãn Tử Chương thắng rất dễ dàng.

Danh tiếng hung ác của hắn ở bên ngoài, trước trận thi đấungay cả chuyện hắn khiêu chiến vượt cấp với thiên tài Đề ThiềnThượng nổi tiếng trong phái đã truyền ra ngoài, đều nói hắncùng với Đề Thiền Thượng kịch chiến một lúc lâu cũng không rơivào thế hạ phong.

Mặc dù chỉ có một số đệ tử của núi Ứng Bàng thấy, rấtnhiều người đối với chuyện này vẫn giữ thái độ hoài nghi,nhưng mà thời gian một tháng hắn đã từ Luyện Khí kỳ tầng bảy nhảy đến tầng chín, một màn chói lọi một người đánh bại batên Luyện Khí kỳ tầng tám lại thêm hai tên tu sĩ Luyện Khí kỳtầng chín, rất nhiều đệ tử ngoại môn đều là tận mắt nhìnthấy, tất cả mọi người đều hy vọng có thể đủ tiêu chuẩn đểchen vào trận chung kết, danh sách trúng cử lại không chỉ cómột, uống nhầm thuốc mới có thể chủ động chạy tới trêu chọchắn.

Kết quả của Doãn Tử Chương và Chu Chu hầu như là giống nhau,ở trên lôi đài từ đầu tới cuối, ở giữa xuất thủ thay sư huynhđệ núi Ứng Bàng giải quyết mấy đối thủ lợi hại, sau đó mangtheo ba tên đệ tử núi Ứng Bàng khác cùng trên sân khấu thuậnlợi thắng được.

Cùng là một vòng này, ở lôi đài dự thi số bảy núi NgẫuNguyên đệ tử Trúc Cơ Kỳ Sa Kiền Đạo. Tình huống cùng hắn hếtsức tương tự, nhờ vào hắn thì mấy đệ tử núi Ngẫu Nguyên kháccùng sân khấu với hắn cuối cùng cũng không có cả đoàn bịdiệt, ngược lại có tổng cộng bốn người cùng hắn thắng lợi, ôm đồm toàn bộ danh sách một tổ.

Đúng dịp chính là, hai bên lôi đài tỷ thí gần như là đồngthời kết thúc, hai người cách mấy lôi đài xa xa nhìn nhau, ánhmắt gặp nhau trên không trung tràn ngập sát khí, nhất thời tialửa bắn ra bốn phía.

Doãn Tử Chương lo lắng đến chuyện của Chu Chu, đoán trướcđược đối thủ Trúc Cơ kỳ núi Ngẫu Nguyên này ở trong cuộc thi sơ tuyển sẽ không thể nào lộ ra công phu chân thật gì. Lại càngvô tâm xem cuộc chiến.

Trịnh Quyền phái Phù Quy gọi Chu Chu đến dưới đài trung tâm,đi xuống cười cười với nàng rồi nói: “Đừng có một bộ dạngmuốn chết không muốn sống, con cứ theo kế hoạch sớm đã đượcđịnh ra trực tiếp nhận thua là được, tránh cho lão thất phu TôKinh kia có cơ hội ở trên lôi đài ra ám chiêu hại con. Thầy tròchúng ta rời đi, thua thiệt chính là phái Thánh Trí chứ khôngphải là chúng ta. Con có bản lĩnh luyện đan như vậy, không ai dám nói con đánh mất mặt mũi của ta.”

Lần đầu tiên Chu Chu nghe được sư phụ biểu đạt sự quan tâm anủi đối với mình rõ ràng như vậy, trong lòng không phải làkhông cảm động. Nàng cũng tin tưởng sư phụ sẽ không hại nàng,nhưng mà muốn rời đi phái Thánh Trí, đánh đồng với việc phảirời đi Doãn Tử Chương. . . . Nàng không bỏ được.

Trịnh Quyền thấy vẻ mặt nàng vụng trộm nhìn Doãn TửChương, lúc này gõ đầu nàng một cái. Tức giận nói: “Sư phụsẽ chiếu cố con, chẳng lẽ ta còn không bằng tiểu tử này?”

Chu Chu xoa đầu cúi đầu không dám nói lời nào.

“Thật ra thì chưa chắc Chu chu không thể thắng. . . . . “ Doãn Tử Chương suy nghĩ một hồi nói: “Mặc dù không cho phép tỷ thí sử dụng pháp khí phòng ngự. Nhưng mà cũng không có cấm sửdụng các loại pháp khí công kích.”

Trịnh Quyền không nhịn được nói: “Cái này đương nhiên ta cũng nghĩ tới, nhưng mà Chu Chu một chút pháp lực cũng không có,căn bản là không cách nào khởi động được pháp khí, mà phápkhí có thể tự động công kích lại cực kỳ ít ỏi hơn nữa lựccông kích lại yết ớt, trong khố phòng của ta cũng có hai cái,cho dù đều cho Chu Chu, cũng không chắc có thể sẽ thắng được tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng sáu trở lên, mà có thể vào được trậntrung kết, phần lớn đều là tu vi tầng bảy trở lên.”

Doãn Tử Chương chỉ linh thú ở bên cạnh Chu Chu nói: “Chỉ cần để cho Tiểu Trư phóng hỏa. Thì cho dù là đệ tử nội môn cũngsẽ không có người nào là đối thủ của Chu Chu. Trong quy địnhcũng không nói là không thể để cho Linh Thú xuất chiến.”

Hắn không nói cái này còn tốt, vừa nói sắc mặt TrịnhQuyền đã thay đổi, đưa tay kéo Chu Chu đến một bên. Tạo ra phápquyết ngăn cách Doãn Tử Chương ở bên ngoài, khi xác định đượcâm thanh hai người nói chuyện sẽ không truyền ra ngoài. Mới trầm giọng nói: “Tiểu Trư tuyệt đối không thể xuất hiện trước mặthai lão tặc kia, vạn nhất nếu bị bọn họ nhìn ra manh mối gì,thì hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. . . . . Ngay cả Vưu Thiên Nhậnđều có thể nhìn ra Tiểu Trư cũng không phải là một Linh Thú,chẳng những hai người lão tặc kia, mà những Nguyên Anh kỳ tu sĩ khác cùng với Luyện Đan Sư lục phẩm trở lên, con có thể tránhthì tránh, tuyệt đối không được cho bọn họ có cơ hội nhìn kỹTiểu Trư, có biết hay không!”

Chu Chu gật đầu, cho dù Trịnh Quyền không nói, thì nàng cũng mơ hồ cảm thấy nếu Tiểu Trư bị người khác nhìn thấy lai lịch sẽ xảy ra chuyện.

Trịnh Quyền khẽ nhả ra khí, thu hồi cấm chế nói: “Con nhớđược lời sư phụ nói, thắng thua không sao cả, giữ được tínhmạng của mình, trước mắt không đến mức sống chết, thì khôngcần bại lộ Tiểu Trư.”

Doãn Tử Chương thấy vẻ mặt Trịnh Quyền ngưng trọng, tronglòng vừa động, cũng không nhắc lại chuyện của Tiểu Trư.

Trịnh Quyền phấp tay nói: “Nơi này không có gì đẹp mắt, ChuChu con trở về thu dọn đồ đạc đi, để Phù Quy tìm hai kiện pháp khí ra, cho con mang theo.” Giọng điệu này chính là đã xác địnhngày mai muốn rời khỏi phái Thánh Trí, để cho Phù Quy tìmpháp khí chỉ là để dự phòng trên lôi đài đụng phải người củaTô Kinh bị gây khó dễ mà thôi.

Doãn Tử Chương mang theo Chu Chu trở về núi Ứng Bàng, conđường lên núi gập ghềnh, vẫn là do Doãn Tử Chương cõng Chu Chuđi lên, hai người một đường đi đều trầm mặc không nói gì.

Đi được một lúc rốt cuộc Chu Chu vẫn không nhịn được híthít lỗ mũi nói: “Ta bảo sư phụ không cần rời đi quá xa, ngươicó rảnh rỗi thì dùng bát vân thoi đến thăm ta. . . . Ngươi không mắng ta là heo đần thì ta sẽ làm đồ ăn ngon cho ngươi.”

Doãn Tử Chương nói: “Ta cứ mắng ngươi là đồ con heo, heo đần, Trư ngốc, con heo lười, thì ngươi cũng phải làm đồ ăn cho ta!”

“Ta phải đi mà ngươi còn mắng ta!” Trong giọng nói của Chu Chucòn mang theo nghẹn ngào. Đại ác nhân khốn kiếp như vậy thíchức hiếp nàng, nàng có thể thoát khỏi ma trảo của hắn hẳn là phải vui mừng mới đúng, tại sao lại muốn khóc đây?

Doãn Tử Chương nhẹ nhàng thở ra một hơi, phảng phất như hạquyết tâm gì đó nói: “Yên tâm đi! Ta đã đáp ứng với bà ngoạingươi phải chiếu cố ngươi cả đời.”

Chu Chu không nói chuyện.

Buổi tối Chu Chu nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, đến rấtkhuya mới miễn cưỡng nhắm mắt, mơ hồ nghe thấy có người gọinàng mở cửa, nàng vừa mở mắt nhìn, thì trời đã sáng.

Tiếng gọi cửa dường như có chút quen tai, khẳng định khôngphải là Doãn Tử Chương, hắn ta đều trực tiếp đạp cửa mà vào, cũng không phải là bọn Bùi Cốc, Chu Chu khoác y phục lên dụimắt, ngáp dài đi mở cửa.

Đại môn vừa mở, trước mắt ngay cả một bóng người cũng không có, nàng có chút kỳ quái, nhìn xung quanh mấy lần, bỗng nhiên nghe thấy có người dùng sức hừ nói: “Muội nhìn cái gì? Lãotử có ý tốt tặng đồ cho muội, muội lại ngăn lão tử ở ngoàicửa là có ý gì?”

Âm thanh là từ phía dưới truyền đến. . . . . Nghe một câu quen thuộc “Lão tử” này, Chu Chu nghĩ tới, vừa cúi đầu nhìn, quảnhiên đã thấy Đề Thiền Thượng đang mang vẻ mặt thẹn quá thànhgiận bực tức nhìn mặt nàng – không có biện pháp, lấy thân thể đứa trẻ mười tuổi của hắn, so với Chu Chu cũng còn thấp hơnmột ít.

Sáng sớm Chu Chu đã gặp phải ác khách tới cửa, bị dọa đến cơn buồn ngủ cũng toàn bộ tiêu tan.

Đề Thiền Thượng không nhịn được đẩy nàng ra, chủ động tựmình đi đến tiến dần từng bước nhảy lên trên ghế, từ tronglồng ngực lấy ra đại khái là một chồng mười giấy vàng dùngđan sa*( mực màu đỏ) vẽ rất nhiều ký hiệu cổ quái, nói với Chu Chu:“Những thứ này là bùa ta tốn suốt cả đêm mới chuẩn bị tốt,hôm nay muội mang theo trên đài đi, ai dám đấu với muội thì trựctiếp ném ba tờ qua, hừ hừ! Nếu không nổ hắn ta đến mức đái ra quầnthì ta sẽ mang họ của hắn!”



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.