Đi tới trước bàn đọc sách, sẽ rất khó để không nhìn đến đồ của anh ở trên bàn sách, laptop, kệ đựng đồ văn phòng phẩm, giấy note, ảnh anh và mẹ Cao, . . . . . . hình lúc cô học cao trung? Lần đó nhà họ Cao tổ chức party, mẹ Cao có mời cô tham gia, trong bữa tiệc của nhà giàu có, cũng sẽ mời nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp chụp hình thay khách mời, cô nhớ lại lúc ấy mình cũng chụp mấy tấm, sau đó mẹ Cao có đưa hình cho cô, tổng cộng tám tấm, nhưng mà, tấm trên vách tường này là lần đầu tiên cô nhìn thấy, rất rõ ràng, là lúc đó Cao Học Văn lấy đi. Một thiếu niên lại lấy hình một thiếu nữ, không phải là những gì cô đang suy nghĩ chứ, cho nên. . . . . . Cho nên. . . . . . Anh thật sự thích cô? Thích đến mức sẽ lấy hình của cô, thích đến mức đặt tấm hình ở trong phòng? Hạ Lam cảm giác mình giống như tên trộm vừa biết được một bí mật khủng khiếp, chuyện tối ngày hôm qua bị cô cố ý quên đi đột nhiên lại xuất hiện —— nhớ, bắt đầu từ hôm nay anh sẽ cố gắng hết sức, là vì thể hiện cho em xem, chờ em tiếp nhận anh, sau đó, anh muốn đi cùng với em, Hạ Lam khôi phục tinh thần, thấy ánh mắt cô đơn lạnh lẽo của chó con, bế nó lên, hôn một cái, Mao Mao, Mao Mao, thật sự không uổng phí bình thường tao thương mày như vậy, biết tao sắp bay ra ngoài vũ trụ liền kéo tao trở lại. Hạ Lam mang theo chó và áo len trở lại căn phòng của mình. Quả nhiên Mao Mao nhận biết được mùi, đặt áo len của Cao Học Văn ở bên cạnh nó, nó liền ngủ mất rồi, nhưng sau khi chuyển đến đây, đây là lần đầu tiên Hạ Lam không ngủ được, anh thần long thấy đầu không thấy đuôi, chính là một người bạn cùng phòng tốt yên tĩnh lại sạch sẽ, nhưng lần này, anh rất cố gắng giao tiếp với cô —— sẽ cùng nhau ăn sáng, buổi tối trở về, cũng sẽ có điểm tâm nhỏ do anh làm, mặn ngọt đều có, quan trọng là, đều là món cô thích ăn. Không thân thiết quá mức, thế nhưng sự quan tâm nhỏ nhặt đó lại làm cho người ta rất thoải mái. Trước kia về đến nhà, chính là tự mình mở đèn, chỉ có một mình, phòng ốc sẽ không có những tiếng động khác, nhưng bây giờ, mở cửa thì có ánh đèn, chưa kịp cởi giày, Mao Mao liền chạy như bay đến lượn xung quanh cô, ở phòng khách anh đang xem ti vi sẽ quay đầu lại mỉm cười với cô, em đã về rồi. Đúng vậy, em đã trở về. Hạ Lam chỉ có thể nói, Cao Học Văn đo khoảng cách rất vừa vặn, trong lòng cô không cảm thấy mình bị giam cầm, lại không phát hiện anh không tặng hoa cho cô, tặng quà cho cô, hoặc là hẹn cô đi ra ngoài, anh chỉ sinh hoạt với cô, lúc cô ít lớp, anh cùng cô xem phim điện ảnh thú vị, lúc cô nhiều lớp, anh chỉ gật đầu một cái, sự quan tâm rất nhỏ, rất thích hợp với kiểu người như cô. Thật ra thì anh đã biểu hiện không tệ, trước đây Hạ Lam không dậy nổi gợn sóng là bởi vì trong lòng chắc chắn —— ký ức của anh bị rối loạn, anh tưởng tượng ra những chuyện không tồn tại, không phải vì cô, đối tượng của anh là người vợ trong tưởng tượng, cũng không phải là cô. Nếu cảm thấy anh nhầm người rồi, dĩ nhiên cô sẽ không cảm động, giống như có người hô to: "Anh yêu em, Vương Tiểu Mỹ" vậy, anh yêu em rất tuyệt, nhưng cô không phải là Vương Tiểu Mỹ. Thế nhưng tấm hình kia đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của cô —— có lẽ anh nhớ sai, nhưng thích cô lại là thật, tấm hình kia cũng sắp mười năm rồi. . . . . . Haiz. Giống như chê tối nay cô chưa đủ kích thích vậy, tiếng điện thoại di động báo có tin nhắn vang lên, là đầu sỏ gây chuyện. Lấy quần áo rồi sao? Mao Mao có khá hơn hay không? Ngón tay Hạ Lam chuyển động như bay. Có. Vừa nhìn thời gian nhắn lại, thiếu chút nữa bật cười, cô cho rằng mình nằm trên giường thật lâu, nhưng tính tính toán toán khoảng thời gian từ lúc cô nhắn tin nhờ giúp đỡ đến bây giờ, vẫn chưa tới mười phút, quả nhiên quá sợ hãi rồi, mới có thể sinh ra ảo giác như vậy, giữ bình tĩnh, giữ bình tĩnh. Bên đó mọi chuyện đều tốt sao? Rất thuận lợi, hôm nay gặp hai nhà máy, đã ký xong hợp đồng, buổi chiều ngày mai sẽ bắt đầu vận hành dây chuyền sản xuất, thời gian thuyền vận chuyển cũng đã sắp xếp xong. Cũng quá hiệu suất đi. Vậy những ngày kế tiếp anh làm gì? Mỗi ngày đi dạo quanh nhà máy, Thụy Tiên hợp tác vài chục năm cũng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, huống chi hai nhà máy này đều thành lập chưa tới ba năm, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên hợp tác, cẩn thận một chút vẫn hơn. Cao Học Văn, anh. . . . . . Làm sao anh hiểu chuyện này? Mặc dù cô không phải người làm ăn, nhưng mà cũng biết tính phức tạp của những chuyện này rất cao, không phải chuyện người bình thường có thể dễ dàng tham gia vào, cách hành như cách sơn (*),cô dạy số học rất giỏi, nhưng nếu như muốn cô đi dạy Anh văn, vậy thì khó nói. (* Cách hành như cách sơn: Không trong nghề không biết tình hình nghề đó) Bởi vì anh cố gắng học tập mà. Anh không chỉ có mỗi khuôn mặt sinh ra đã đẹp. Từ nhỏ ở nhà nghe ông nội anh và cha anh nói chuyện làm ăn, cho dù không học, cũng hiểu biết nhiều hơn người khác, cộng thêm sau khi xuất viện, luôn luôn học tập kiến thức liên quan, anh còn mời người đến học một đối một với anh, Hạ Lam, anh đã tốn rất nhiều thời gian và sức lực. Trong nháy mắt cô lại nghĩ tới lời nói của anh, "Nhớ, bắt đầu từ hôm nay anh sẽ cố gắng hết sức, là vì thể hiện cho em xem " —— Quá tệ, rốt cuộc những lời này muốn xuất hiện bao nhiêu lần? Sáng ngày mai em còn có lớp, mau ngủ đi, ngủ ngon. Ngủ ngon. Mặc dù hiện tại anh đang ở Ấn Độ, nhưng mà. . . . . . Hoan nghênh trở lại. Hạ Lam nhìn bốn chữ này, rốt cuộc hiểu rõ hôm là thiếu cái gì. "Em đã trở về." Ngày hai mươi bốn tháng mười hai, đêm giáng sinh, dưới giảng đường học sinh ít hơn bình thường, bộ phận có mặt đang cười híp mắt nhìn điện thoại di động, hôm nay lớp chỉ học đến bảy giờ rưỡi là xong, chắc hẳn mấy bạn nhỏ cười híp mắt đang nghĩ đến ngày lễ, haiz, thật tốt, hưởng thụ thanh xuân, không giống cô vẫn còn cô đơn. Chuông tan học vang lên, như thường lệ Hạ Lam ở lại dành một chút thời gian giải đáp thắc mắc, tiếp đó ôm tài liệu giảng dạy đi xuống lầu một, vẫn chưa tới tám giờ tối, cô không có lớp, cũng không có bạn trai, hu hu! Hạ Lam cố giãy dụa lần cuối mở LINE ra, xem thử có người hẹn cô ăn cơm hay không, quả nhiên vừa xem—— Tiểu Hà đúng là bạn tốt của cô, ngày hôm nay ngay cả Tỉ Lam cũng không muốn đi cùng với cô, Tiểu Hà vẫn không xa không rời với cô, để lại tin nhắn ở trong room chat của hai người: Bé con, bạn trai đi công tác tớ cô đơn lạnh lẽo quá, có muốn đi ăn cơm hay không? Hạ Lam lập tức gọi điện thoại qua, "Cậu qua đây sao?" "Không thành vấn đề." Nhà Tiểu Hà ở trong hai con hẻm phía sau trường luyện thi, đi bộ tới đây không tới năm phút đồng hồ. Cúp điện thoại Hạ Lam nghĩ, thật sự là quá tốt, vạn tuế. Cô cần bồi dưỡng tâm hồn. Nói ra không có gì, nhưng từ trước tới nay cô chỉ có một mình, qua một khoảng thời gian ngắn "Có người quan tâm cuộc sống của mình", ý chí sắt đá của cô cũng có thể có sự thay đổi, trước kia rõ ràng đối với lễ Giáng sinh, Valentine rất xì mũi coi thường, nhưng hôm nay thật muốn có người ăn cơm cùng cô. Hạ Lam đợi một hồi, liền thấy Tiểu Hà xuất hiện tại cửa chính trường luyện thi phất tay với cô, Hạ Lam vui vẻ nghênh đón, "Ăn cái gì đây?" "Đương nhiên là ăn lẩu nha, thời gian lúc này vừa vặn là vòng ăn tối thứ hai, nhưng nghĩ đến là lễ Giáng sinh, cho dù là vòng cơm tây thứ hai cũng không tới phiên chúng ta, nhưng lẩu chắc chắn có chỗ." Mười lăm phút sau, hai người liền yên vị trong tiệm lẩu gần trường luyện thi. Bởi vì muốn ăn thật no, hai người đều có sức ăn lớn đã mau chóng gọi một đống thịt, Tiểu Hà nhìn đống kia thịt, mặt mày hớn hở, "Thịt chính là chính nghĩa! Tớ quá cần chính nghĩa rồi." "Làm sao đột nhiên đáng thương như vậy, không phải cậu cả ngày lẫn đêm ở cùng với chính nghĩa sao?" Trên Facebook gần như một hai ngày liền ăn uống tạp một lần, Hạ Lam thấy vậy cực kỳ hâm mộ. "Haiz, không phải cậu không biết, tớ và Tô tiên sinh mới ở chung một chỗ không bao lâu, vẫn còn đang giả vờ giả vịt, làm sao tớ dám ở trước mặt anh ấy cuồng thịt như vậy chứ, nếu như ngày nào đó chúng tớ muốn thẳng thắn gặp nhau, vậy cũng phải là anh ấy phá hư hình tượng trước, mới đến phiên tớ." Hạ Lam nghe vậy cười khúc khích. Tiểu Hà híp mắt, "Không được cười." "Tớ không có cười nhạo, tớ cảm thấy như vậy thật đáng yêu." "Thật?" "Dĩ nhiên, bởi vì thích, cho nên sẽ cẩn thận, chỉ muốn để lộ ra dáng vẻ hoàn mỹ nhất, nữ sinh như vậy thật đáng yêu." Tiểu Hà đột nhiên lộ ra nụ cười xấu xa, "Vậy bây giờ cậu ở nhà, cũng cẩn thận sao?" Hạ Lam không chút nghĩ ngợi liền lắc đầu, "Không cẩn thận." "Một chút cũng không?" "— Một chút cũng không." Cô có thể mặc quần áo thể thao lúc học cao trung, ngẩng mặt đi ra khỏi phòng vào phòng khách chơi với Mao Mao, ăn nhiều liền tìm thời gian đi chạy bộ, không cần làm bộ mình ăn không mập. Cách hai ba ngày thì phòng quản lý sẽ tổ chức bán đấu giá ngoài trời, mua đồ online, Pchome Online (*),không cần che dấu sự hăng hái và cách sống của cô, bởi vì, không có gì đáng che giấu. (* Pchome Online: Một trong những trang thương mại điện tử của Trung Quốc) "Hơn nữa..., với bộ dạng đó của anh ta. . . . . . Nữ sinh đầu óc bình thường đều sẽ không thích anh ta." Cô và Hạ Lam là bạn học kiêm bạn cùng phòng thời đại học, có lần Hạ Lam nói với cô, một trưởng bối quen biết mời cậu ấy đến nhà tham gia party, cấp bậc giàu có như F4, hỏi cô có muốn đi hay không, lúc ấy mình vừa vặn xem xong ba phiên bản Vườn sao băng, trong đầu đều là thế giới của F4, mỗi ngày đều mơ mộng hão huyền nếu như Ngôn Thừa Húc, Matsumoto Jun, Lee Min Ho cùng nhau theo đuổi cô, cô sẽ chọn ai, vừa nghe thấy có cơ hội mở mang hiểu biết về bữa tiệc của nhà giàu có, dĩ nhiên lập tức gật đầu. Người trưởng bối rất tốt, tặng các cô hai bộ lễ phục mình mặc lúc còn trẻ, vừa giải quyết vấn đề mặc gì, cũng sẽ không tạo thành áp lực. Party được tổ chức trên bãi cỏ của biệt thự, trình diễn nhạc giao hưởng ngay tại chỗ, thức ăn tự chọn cấp năm sao, phục vụ được huấn luyện nghiêm chỉnh qua lại như con thoi giữa các khách mời để cung cấp phục vụ khi cần, quần áo, mùi hương, tóc tai, dáng vẻ - cực kỳ xa hoa. Ngày đó đối với cô mà nói, thật sự là mở mang hiểu biết, Vườn sao băng không chỉ là phim, thật sự có người sống như vậy. Được, có cảnh tượng rồi, vậy Đạo Minh Tự (*) đâu? Sẽ giống như Ngôn Thừa Húc, hay giống Matsumoto Jun, hoặc giống Lee Min Ho? (* Đạo Minh Tự là tên nhân vật chính trong Vườn sao băng phiên bản Trung; Ngôn Thừa Húc, Matsumoto Jun, Lee Min Ho lần lượt là các nam diễn viên đóng vai nam chính trong Vườn sao băng phiên bản Trung, Nhật và Hàn) Hạ Lam dạo qua một vòng, không thấy, cô vốn có chút tiếc nuối, nhưng sau đó chứng minh, không nhìn thấy thì tốt hơn, thấy xong ảo tưởng hoàn toàn tan vỡ. Đạo Minh Tự nhà họ Cao nhuộm mái tóc màu vàng kim rất kỳ quái, mặc quần áo rất kỳ quái, mặt trước là một đầu cọp, hình vẽ trên quần lại là mặt quỷ, trên thắt lưng đeo dây xích kim loại vừa thô vừa to, ngũ quan không tệ, nhưng ánh mắt là lạ, dáng dấp đi bộ giống như say rượu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]