Đoàn người phóng ngựa rất nhanh vì Vệ Yên Hà sắp đến ngày khai hoa nở nhụy. Thấy Phiêu Trần không mở miệng, Tiêu Tương Thần Nữ nhân lúc mọi người đang ở phía trước, thò tay nhéo hông phu tướng, nũng nịu nói :
- Tướng công bỏ đi đâu biền biệt gần tháng nay, giờ gặp thê thiếp sao chẳng nói cười? Hay là chàng đã bị nữ nhân nào đó hớp hồn rồi phải không?
Phiêu Trần càu nhàu :
- Tiểu nha đầu có chịu bỏ tay ra khỏi người bần đạo hay không? Chờ Trần nhi về rồi người tha hồ nhõng nhẽo!
Giọng nói khàn khàn kia đúng là của Thiên Xảo chân nhân. Tư Đồ Lan thẹn chín người, ấp úng :
- Té ra ân sư! Thế Sở lang đâu?
Chân nhân cười khanh khách :
- Chỉ vài ngày nữa là y về đến Trường Sa, đừng nóng ruột vô ích! Ta đã bảo Châu nhi đi gọi y rồi!
Đúng như lời Trang Thứ đoán, chỉ sáu ngày sau, Phiêu Trần, Tú Châu và hai lão nhân lạ mặt bước vào Sở gia trang!
Phiêu Trần hỏi ngay :
- Lan muội, Yên Hà đã sanh chưa?
Tư Đồ Lan cười đáp :
- Hà muội đang chờ tướng công đấy!
Chàng yên lòng giới thiệu Tỳ Bà Tú Sĩ và Độc phụ nhân với mọi người. Thiên Xảo chân nhân cười khanh khách :
- Hai ngươi gieo nhiều ác nghiệp nên chịu quả báo suốt ba mươi mấy năm. Nhưng nhờ có nhân lành kiếp trước nên sống thọ và cuối đời được an lạc. Hãy cố giúp Trần nhi giáng ma vệ đạo, tạo phúc cho đời!
Giọng ông điềm đạm nhưng chất chứa đầy pháp lực,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-mi-kiem-khach/197386/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.