Trong khi các tiền bối bàn kế hoạch giáng ma thì Phiêu Trần về đến quán trọ dưới trấn Trung Nhạc. Diệp Tú Châu thấy y phục chàng rách nát và dính đầy máu, lo lắng hỏi : - Đại ca đấu với ai mà thương tích đầy người như vậy? Đôi mắt nàng ướt rượt và đầy vẻ quan hoài khiến Phiêu Trần cảm động, chàng cười đáp : - Ta chỉ bị thương ngoài da và đã đâm trúng vai của Khổng Tước bang chủ một kiếm khá nặng, xem ra cũng chẳng thiệt thòi gì! Tú Châu đưa Phiêu Trần vào phòng, cởi bộ quần áo tả tơi, hôi mùi máu tươi, quan sát những dải băng rồi nhăn mặt : - Bọn hòa thượng chùa Thiếu Lâm dùng loại thuốc Kim Sang tầm thường này thì đến bao giờ vết thương mời lành được? Tiểu muội sẽ thay thuốc khác đảm bảo rằng chỉ hai ngày là liền miệng! Phiêu Trần cười nghi hoặc : - Lẽ nào trên đời lại có thứ thuốc thần hiệu như vậy? Tú Châu vừa tháo băng vừa nói : - Gia sư là một thần y người Miêu. Ông đã để lại cho tiểu muội một loại thuốc cao tên gọi “Sinh Cơ Tục Cốt Giao”. Tiểu muội sẽ chứng minh cho đại ca xem. Phiêu Trần chợt nhớ rằng mình có cả những vết thương nơi háng, liền đỏ mặt bảo : - Nam nữ hữu biệt! Ta không muốn hiền muội phải chịu thiệt thòi! Tú Châu ngừng tay, nghiêm nghị nói : - Tiểu muội xấu xí, suốt đời chẳng lấy được ai, lòng đã nguyện làm nô tỳ hầu hạ đại ca. Nếu đại ca cũng chê thì tiểu muội xin cáo biệt chẳng dám quấy nhiễu nữa. Nước mắt nàng chảy dài trên gò má nám, trông rất bi ai. Phiêu Trần là người nhân hậu phóng khoáng nên mới lấy một góa phụ vừa chết chồng như Tư Đồ Lan, và một thiếu nữ mù như Vệ Yên Hà. Do vây, giờ đây chàng không vì chút tiểu tiết mà để người con gái đáng thương này phải sống đời lang bạt, lênh đênh. Phiêu Trần nhíu mày : - Thôi được! Châu muội đã quyết thì ta cũng cam chịu. Nàng đừng bỏ đi đâu cả! Tú Châu gạt lệ mỉm cười : - Tiểu muội xấu xí thế này, nhị vị thiếu phu nhân không thèm ghen đâu! Nàng nhanh nhẹn tháo hết băng và cả mảnh vải cuối cùng trên cơ thể Phiêu Trần. Chàng ngượng ngùng nhắm mắt để mặc cho Tú Châu làm gì thì làm. Trước tiên, nàng dùng rượu lau sạch những vết máu trên người Phiêu Trần. Chàng thẹn đến cứng đơ cả người. Tim đập thình thịch và mồ hôi toát ra như tắm. Sau đó, Tú Châu dùng một loại cao gì đó bôi lên những vết thương. Phiêu Trần nghe mát rượi, bao nhiêu đau đớn bay biến hết, lòng vô cùng thán phục! Ngày hôm sau, Tú Châu lại thay băng và thoa thuốc lần nữa. Đúng sau ba hôm thì vết thương ngứa ngáy vì đang kéo da non! Phiêu Trần mừng rỡ khen ngợi : - Châu muội quả có tài diệu thủ hồi xuân! Tú Châu thẹn thùng giúp chàng mặc lại y phục, mắt long lanh vì sung sướng. Chợt Phiêu Trần thở dài : - Khổng Tước bang chủ Trương Tự Thanh đang khao khát mảnh họa đồ mà ta đang giữ, tất sẽ không chờ đến kỳ hẹn tháng sáu, cho người chặn đường để cướp đoạt. Ta chỉ sợ không bảo vệ được Châu muội về đến Trường Sa an toàn! Tú Châu mỉm cười : - Tiểu muội có đem theo vài tấm mặt nạ. Chúng ta mà cải trang thì bọn Khổng Tước bang làm sao nhận ra được! Phiêu Trần hân hoan khen phải. Canh tư đêm ngày mùng một rạng sáng ngày mùng hai tháng hai, Phiêu Trần rời trấn Trung Nhạc, ung dung xuôi Nam trong dung mạo mới! Chàng biến thành một hán tử tứ tuần mũi diều, râu rậm rất dữ tợn. Còn Tú Châu mang khuôn mặt của một nữ nhân tam thập. Dung mạo này rất thích hợp với thân hình nảy nở của nàng. Cả hai đều mặc võ phục, lưng đeo trường kiếm, trông như một đôi giang hồ tình lữ. Quả nhiên, trên đường họ gặp rất nhiều toán nhân mã khả nghi. Tuy chúng không mặc y phục Khổng Tước bang nhưng dung mạo Hắc Diêm La và Bạch Phán Quan đã quá quen thuộc với Phiêu Trần. Ngày rong ruổi bên nhau, đêm ngủ cùng một phòng, đã khiến Phiêu Trần quyến luyến Tú Châu. Tuy đích thân tắm gội cho chàng nhưng nàng chẳng hề bối rối hay có thái độ lẳng lơ gì cả. Tú Châu đã chăm chú hầu hạ Phiêu Trần như một nữ tỳ mẫn cán và biết thân phận mình. Còn Phiêu Trần đêm đêm vẫn say đắm với giấc mộng ái ân cuồng nhiệt, nên cũng chẳng động tình trước vòng eo thon thả và bờ mông đầy đặn của Tú Châu! Có điều, dung nhan người con gái lạ mặt trong giấc mơ ngày càng im đậm trong tâm trí Phiêu Trần. Chàng không tiện thổ lộ với Tú Châu nên lặng im, chờ đến Trường Sa rồi hỏi ý kiến các danh y. Trưa ngày mùng tám, hai người đến thành Nam Dương. Phiêu Trần đã hẹn với Tỳ Bà Sương Khúc Mạc Sầu, gặp nhau đúng ngày mười một tháng hai, nên phải ở lại Nam Dương chờ lão. Chàng mướn phòng trong lữ điếm đối diện Cửu Châu đại tửu lâu, ngày ngày cùng Tú Châu sang đấy ăn uống. Nam Dương là trọng địa của Khổng Tước bang nên bọn chức sắc trong bang thường nghé qua Cửu Châu đại tửu lâu, nhưng họ không thể ngờ rằng đôi vợ chồng trung niên kia là kẻ mà Bang chủ đang lệnh truy lùng. Tin Phiêu Trần đả thương Trương Tự Thanh đã lan đến đây và nhiều địa phương khác. Điều này làm tổn thương danh tiếng của Khổng Tước bang. Trương Tự Thanh không còn được xem là cao thủ số một võ lâm nữa, và tuyệt học Toàn Cơ cốc xem ra cũng chẳng có gì đáng sợ! Ngược lại, Phiêu Trần được cả võ lâm tôn thờ, tặng cho danh hiệu Nga Mi đại kiếm khách. Chỉ có các Chưởng môn mới biết rằng Phiêu Trần khó thoát khỏi cái chết trong một cuộc phó ước Sách Khê Kiều vào tháng tám tới đây. Tối ngày mùng mười, điều tức xong Phiêu Trần bảo Tú Châu : - Diệp hiền muội! Không hiểu sao công lực ta tăng tiến một cách đột ngột lúc này, ta phát hiện minh đã vượt qua lớp thứ tám của Nga Mi tâm pháp. Đúng ra, phải hai năm nữa mới đến kỳ hạn. Tú Châu mỉm cười : - Có thể do lúc nhỏ đại ca ăn được nấm quí nên tốc độ thành tựu hơn hẳn người thường. Phiêu Trần đã kể hết cuộc đời mình cho Tú châu nghe, nên nàng rất tỏ tường! Tuy lòng còn nghi hoặc nhưng Phiêu Trần cũng đành phải tin như vậy. Đêm ấy, Phiêu Trần nằm mơ thấy nữ lang lạ mặt đến với mình, mà không có Tư Đồ Lan hay Vệ Yên Hà. Chàng đã quen nên giang tay đón nhận thân hình ngà ngọc. Do ban ngày luôn suy nghĩ về nàng nên đêm nay chàng hỏi ngay : - Nàng là ai mà đêm đêm lại đến với ta? Nữ lang e lệ đáp : - Thiếp là Du Huệ, chồn tinh núi Vũ Lăng, vì mến mộ chàng nên mượn giấc mộng mà cùng chàng sum họp. Đôi ta vốn có lương duyên tiền định, nhưng kiếp sau mới thành giai ngẫu. Phiêu Trần định hỏi thêm thì Hồ Ly Tinh đã áp đôi môi anh đào thơm tho mớm cho chàng một viên thuốc nhỏ. Phiêu Trần nuốt nhanh rồi gây cuộc truy hoan. Mỹ nhân thì thầm với chàng : - Chín viên dược đan này sẽ giúp chàng tăng tiến công lực và không sợ bất cứ chất độc nào trong thiên hạ. Phiêu Trần cảm kích, xiết chặt tâm lưng thon mềm mại, liên tiếp đưa Du Huệ lên đỉnh sóng tình. Chàng thoát dương chìm vào giấc ngủ say. Sáng ra, Phiêu Trần thấy Tú Châu vẫn chưa tỉnh liền lay gọi : - Châu muội dậy đi! Sáng rồi! Nàng mở mắt ngáp dài ra chiều mệt mỏi, nhìn chàng với vẻ trách móc và âu yếm. Lát sau, hai người ra Cửu Châu đại tửu lâu ăn uống. Giữa giờ Thìn Tú Châu xin phép về lữ điếm để mình Phiêu Trần ở lại chờ Tỳ Bà Sương Khúc Mạc Sầu. Đầu giờ Tỵ, một đoàn người của Khổng Tước bang rầm rộ kéo lên lầu. Đi đầu chính là Đại quận chúa Hà Tường Anh, phu nhân của Bang chủ Khổng Tước bang. Tháp tùng là Hắc Diêm La, Bạch Phán Quan và một số cao thủ Hộ pháp, Đường chủ. Trong ba ngày qua, nhờ đám tiểu nhị, Phiêu Trần đã biết cách phân biệt cấp bậc của Khổng Tước bang, Bang chủ và Phó bang chủ mặc Hoàng Y, đai lưng đỏ. Hộ pháp thì áo xanh, đai lưng xanh. Đường chủ áo tím nhạt, đai lưng xanh. Còn bọn bang chúng nhất loạt áo trắng, thắt lưng đen, hình thêu chim công cũng là chỉ ngũ sắc nhưng nhỏ hơn thượng cấp. Như vậy, ba người áo xanh kia đều là Hộ pháp, còn năm người áo tím là Đường chủ. Gã tiểu nhị thấy Phiêu Trần nhìn đám người mới đến với ánh mắt hiếu kỳ, liền kề tai thì thầm, giới thiệu từng nhân vật. Phiêu Trần luôn ban thưởng rất hậu nên gã luôn tìm cách tâng công. Chàng chỉ nhận ra có mình Mạc Phi Long, sư thúc của Vệ Yên Hà mặc áo xanh Hộ pháp. Và gã tiểu nhị đã cho chàng biết thêm hai nhân vật đặc biệt nữa. Đó là Đồng Kim Hải, chú ruột của Phỉ nhi, và Lạc Dương Bá Đao Hứa Tử Kỳ. Vậy là họ Hứa đã qui phục Khổng Tước bang, dâng hiến cơ nghiệp Đao Bảo để đổi lấy chức hộ pháp, cũng như Đồng Kim Hải vậy! Nhìn hai gã đốn mạt chuyện trò tương đắc, xưng huynh gọi đệ, Phiêu Trần nghe lòng chua xót và phẫn nộ! Chàng có thể kết luận rằng cái chết của Cửu Châu Thần Kiếm Đồng Kim Tuấn là do sự sắp đặt của Khổng Tước bang. Hà quận chúa hôm nay mặc võ phục màu xanh phỉ thúy. Dù đã bốn mươi nhưng thân hình bà vẫn thon thả, da mịn màng, trắng muốt, biểu hiện một cuộc sống giàu sang, vô tư lự. Phiêu Trần bi thảm nhưng lại khao khát được nhìn thấy gương mặt sau lớp sa đen kia. Chàng cau mày khi thấy bà uống cạn liền ba chung. Hà Tường Anh ngồi riêng một bàn, còn những người kia chia nhau ba bàn, vây xung quanh như để bảo vệ Bang chủ phu nhân Mục Phi Long bỗng nói : - Xin nghĩa mẫu đừng uống nhiều rượu, có hại cho sức khỏe. Thì ra gã phản đồ Ma giáo này đã lạy Trương Tự Thanh làm nghĩa phụ! Phiêu Trần mát dạ khi nghe mẹ mình dấm dẳng trả lời họ Mục : - Ta chỉ hơn ngươi bảy tuổi sao dám nhận làm con! Mục Phi Long ngượng ngùng : - Hài nhi một dạ chân thành chẳng nghĩ đến tuổi tác cả! Hà quận chúa hừ nhẹ, tiếp tục nâng chén! Hắc Diêm La Hân Tốn hắng giọng : - Bang chủ vì phu nhân mà rút lại lệnh truy sát tiểu tử họ Sở sao phu nhân vẫn còn buồn? Hà quận chúa buồn bã lẩm bẩm : - Ta là người mẹ không ra gì, không buồn sao được? Phiêu Trần nghe mắt cay xè, chỉ muốn chạy đến ôm lấy mẫu thân. Nhưng cái chết của cha còn đấy, làm sao tha thứ cho được? Chàng đang miên man suy nghĩ thì nghe tiếng cười quen thuộc của Phỉ nhi. Chàng giật mình nhìn về phía cầu thang, thấy Phỉ nhi đi cạnh Tiêu Tương Thần Nữ Tư Đồ Lan. Hôm nay Phỉ nhi mặc võ phục xanh, lưng đeo bao da đen cắm đầy những mũi Bát Túc Phi Tiền, và vắt vẻo một vòng roi da trâu. Tất nhiên cậu bé không quên mang theo cặp chùy sắt gia truyền. Chắc mới vào tiệm thợ cạo nên đầu Phỉ nhi láng bóng như hòa thượng. Còn Tư Đồ Lan mặc võ phục trắng, áo choàng lam, tuy không phấn nhưng vẫn đẹp não nùng. Đồng Kim Hải nhận ra chị dâu, lập tức thì thầm với đồng bọn : - Tại hạ nghe đồn rằng con tiện nhân thối tha kia đã về làm vợ gã Phiêu Trần, vênh mặt ở đất Trường Sa mà chẳng biết thẹn thùng. Còn thằng nhãi ranh kia thì nhận Phiêu Trần làm cha, thật nực cười. Câu này lọt tai Hà đại quận chúa. Bà chăm chú quan sát Tư Đồ Lan, thầm công nhận con trai mình khéo chọn vợ! Bà bỗng ao ước được nữ lang kiều diễm, thùy mị kia gọi mình là mẹ chồng! Phỉ nhi vừa ngồi xuống bàn đã gọi vang : - Tiểu nhị đâu! Mau dọn cho tiểu gia món thịt công, chế biến càng nhiều thịt chim Khổng Tước càng tốt, tiểu gia chỉ thích ăn thịt chim Khổng Tước thôi! Trời không rét mà tiểu nhị run lên bần bật : - Bẩm thiếu hiệp! Bổn điếm không có thịt công, mong người gọi món khác! Công là loài chim to lớn, ít khi bay và rất dễ nuôi. Món nem công từ lâu đã trở thành cao lương mỹ vị được mọi người yêu thích. Trước đây, tòa tửu lâu này vẫn có bán, nhưng từ ngày Khổng Tước bang thay Kiếm bảo thu thuế các ngành kinh doanh ở Nam Dương, thì món thịt công bị cấm bán. Phỉ nhi giận giữ vỗ bàn : - Tửu lâu lớn thế này mà không có món thịt công thì còn ra thể thống gì nữa? Tiểu gia đi từ Trường Sa tới đây, ghé hàng trăm quán, nơi nào cũng cung phụng đủ cả! Tại sao đất Nam Dương này lại thiếu? Tư Đồ Lan đã nhận ra Đồng Kim Hải, Lạc Dương Bá Đao và những hình thêu chim Khổng Tước. Nàng sợ hãi bảo cậu bé : - Ở đây không có thì đi chỗ khác. Ngươi quậy phá quá coi chừng Nhị nương mách với phụ thân! Phỉ nhi rất kính sợ Phiêu Trần, liền cười hì hì : - Chẳng cần đi chỗ khác, hài nhi gọi món khác là xong! Nó quay sang bảo tiểu nhị : - Ta đùa thế thôi, thịt công hôi rình, nào có ngon lành gì! Ngươi cứ họn đại ra mười món ăn thượng hạng, giá cả không thành vấn đề. Phiêu Trần dù đang lo lắng cũng phải phì cười vì thái độ thế gia công tử của Phỉ nhi. Tư Đồ Lan cũng bật cười : - Ta là người trả tiền, sao Phỉ nhi lại vung tay quá trán như vậy? Phỉ nhi trợn mắt đáp : - Nay phụ thân danh vang tứ hải, một kiếm đả thương Khổng Tước bang chủ, hài nhi là con tất phải cư xử sao cho đáng mặt hảo hán chứ! Cổ nhân chẳng có câu “tiền tài như phấn thổ, nhân nghĩa tợ thiên kim” đấy sao? Phe Khổng Tước bang điên người, định phát tác thì bị Đại quận chúa xua tay ngăn lại. Bà cảm thấy vui trước đứa cháu này! Sau lần sanh hạ Phiêu Trần, bà không còn khả năng đẻ thêm được nữa, nên lòng rất khao khát vẻ hồn nhiên của trẻ thơ! Phỉ nhi cười hì hì nói tiếp : - Hài nhi thấy Nhị nương nhung nhớ, lo lắng cho phụ thân nên mới bày ra diệu kế, giả đò đi Hành Dương tảo mộ nhưng lại ngược Bắc tìm phụ thân. Vì vậy, Nhị nương có bổn phận phải chiêu đãi hài nhi hậu hĩnh! Đồng Kim Hải từ lâu đã từng say mê người chị dâu xinh đẹp, nên mới tìm cách giết anh mình. Nhưng Phỉ nhi bất ngờ xuất hiện, đứng ra thừa kế cơ nghiệp Kiếm bảo. Vì vậy, gã đành cắn răng đuổi cả Tư Đồ Lan lẫn Phỉ nhi đi. Nay gặp lại, thấy Tiêu Tương Thần Nữ dường như kiều mị hơn trước, gã không nén được ghen hờn, đứng phắt lên quát : - Tư Đồ Lan! Nàng tái giá khi mộ chồng mình chưa xanh cỏ, sao còn dám vác mặt về đất Nam Dương này? Thần nữ lạnh lùng : - Ngươi đã đuổi ta trước mặt mọi người, không nhận là dâu họ Đồng nữa, nay còn hỏi đến làm gì? Chính ngươi mới là kẻ bất hiếu khi kết bạn với hung thủ đã giết anh mình, là gã Lạc Dương Bá Đao Hứa Kỳ Phương Họ Hứa cười khanh khách : - Nữ nhân chớ nói càn, nàng hãy đưa ra bằng chứng đi? Phỉ nhi tuy không yêu thương gì Đồng Kim Tuấn, nhưng khi thấy mặt kẻ thù giết cha cũng không chịu nổi. Cậu bé chỉ Hứa Kỳ Phương mà mắng chửi : - Lão khốn khiếp kia! Hôm nay tiểu gia sẽ đập nát đầu lão để báo phụ thù! Có thế tiểu gia mới yên tâm làm con của họ Sở. Vừa dứt lời, Phỉ nhi rút roi da, phóng ngay một mũi Bát Túc Phi Tiền về phía Lạc Dương Bá Đao. Thủ pháp non nớt của cậu bé chẳng có gì đáng sợ, họ Hứa chỉ nghiêng mình đã tránh được ám khí. Nhưng Phỉ nhi đã tung mình nhảy lên nhưng mặt bàn, lướt về phía cừu nhân, song chùy giáng xuống như núi đổ. Các cao thủ khác của Khổng Tước bang đã nhanh chóng rời bàn, đến đứng vây lấy bàn của Bang chủ phu nhân để quan chiến. Họ rất vui khi được chứng kiến trận đấu này. Nhưng lòng họ chùng xuống khi nghe Đại quận chúa phán : - Hứa hộ pháp! Không được đả thương đứa bé ấy. Hãy bắt sống cho ta! Chính vì mệnh lệnh này mà Lạc Dương Bá Đao rất vất vả với Phỉ nhi. Tuy cậu bé mới mười lăm tuổi nhưng thần lực không thua gì một nam nhân có hai mươi năm tu vi. Đôi thiết chùy giáng tới tấp vào màn đao quang khiến tay họ Hứa tê rần, và gã suýt trúng đòn sáu bảy phen. Phỉ nhi đánh mãi không giết nổi đối phương, động nộ gầm lên, xuất chiêu Tử Mẫu Phi Chùy. Hai khối thép nặng nề rời tay cậu bé, bay vào ngực Hứa Kỳ Phương. Họ Hứa vung đao đánh bạt trái thứ nhất, rồi thứ hai. Nhưng long thủ của Phỉ nhi đã phóng liền mấy mũi Bát Túc Phi Tiền. Lạ thay, đường đao liền lạc kia bỗng khựng lại, để lộ sơ hở và họ Hứa rú lên thảm khốc, ngã ngửa trên sàn lầu, giẫy giụa mấy cái rồi tuyệt khí. Phỉ nhi cười khanh khách, chạy đi nhặt lại song chùy. Nhưng Hắc Diêm La đã đứng lên, nhìn về phía Phiêu Trần quát vang : - Kẻ nào đã ám toán Hứa Kỳ Phương? Đám thực khách ngồi gần Phiêu Trần nhìn nhau. Hà đại quận chúa lên tiếng : - Phó bang chủ bỏ qua việc ấy đi. Hãy bắt Tư Đồ Lan và đứa bé kia đưa về Tổng đàn cho ta! Thế là đám cao thủ Khổng Tước bang vây chặt Tiêu Tương Thần Nữ và Phỉ nhi. Phiêu Trần kinh hãi đứng lên quát : - Khoan đã! Chàng bước đến trước bàn Hà quận chúa, lột mặt nạ rồi nghẹn ngào nói : - Xin phu nhân hãy bắt tại hạ và tha cho hai người ấy! Gặp lại con trai, Hà Tường Anh giật mình, nhìn chàng không chớp mắt. Bà run rẩy nói : - Con không gọi ta là mẹ được sao? Phiêu Trần sa lệ đáp : - Ngày nào phu nhân rời bỏ lão ác ma Trương Tự Thanh thì tại hạ mới có mẹ! Hà đại quận chúa cắn môi suy nghĩ rồi cương quyết nói : - Trương tướng công tốt hơn cha mi gấp trăm lần, ta đã chọn lựa tất không bao giờ hối hận! Ngươi cứ ở gần Trương bang chủ một thời gian sẽ thấy ta quyết định chẳng sai! Phiêu Trần cười như điên dại : - Dù gia phụ không ra gì, bà cũng đâu cần phải giết chồng và ném con xuống vực thẳm. Hà đại quận chúa giận giữ mắng : - Hồ đồ! Rồi bà lướt đến tát vào mặt Phiêu Trần. Nhìn bộ pháp cũng đủ biết bản lãnh của bà khá cao siêu. Như vậy là Trương Tự Thanh đã tận tâm dạy võ cho bà. Phiêu Trần không hề dám chống đỡ, cắn răng chịu đựng cái tát như trời giáng, má trái chàng sưng lên và máu miệng rỉ ra. Đại quận chúa sững người, vuốt ve chỗ đau rồi nức nở kể : - Cha ngươi là một kẻ tiểu nhân hẹp hòi, chỉ được cái mã anh tuấn chứ bên trong thì trống rỗng. Lão đưa ta đến Mã Sơn, bắt ta phải làm việc trong nhà, còn bản thân thì suốt ngày ngâm thơ, uống rượu, khi ngươi tròn tuổi, Sở Quân sa ngã, ngày nào cũng xuống núi ăn nhậu đến say mềm mới về. Ta bảo lão đóng rào chặn bờ vực thẳm lại lão cũng không làm. Do vậy, chiều ngày tám tháng chạp. Trong khi ta đang chăm sóc lão chồng say khướt thì ngươi chập chững đi ra phía sau và rơi xuống khe núi. Khi ta phát hiện ra, lay gọi Sở Quân dậy thì lão giận giữ đánh đập ta tàn nhẫn, lại dùng chung sứ ném vào mặt! Nói đến đây, bà vén tấm sa đen lộ một vết thẹo sâu, dài trên gò má trái. Lòng Phiêu Trần đau như cắt, biết mẹ mình nói thực. Hà đại quận chúa nghẹn ngào tiếp lời : - Sau đó, Sở Quân còn cầm vò rượu năm cân định đập vỡ đầu ta. Thời may, Trương Tự Thanh đến chơi, từ ngoài cửa phóng Khổng Tước Mao giết Sở Quân để cứu mạng ta. Do đau đớn vì cái chết của chồng con, ta đã phát điên suốt một năm ròng. Trương tướng công tận tâm chạy chữa. Cảm ân nghĩa ấy ta đã lấy làm chồng. Kể từ ngày ấy ta mới biết thế nào là hạnh phúc của một người vợ. Hà Tường Anh gạt nước mắt bảo : - Sự việc là như vậy đấy! Ngươi có còn oán hận ta nữa không? Phiêu Trần tê tái, không ngờ vụ huyết án năm xưa lại éo le như thế. Chàng bỗng mừng vì mẹ hoàn toàn không có lỗi, và có lẽ là chính Trương Tự Thanh cũng vậy. Nếu lão không kịp ra tay giết Sở Quân thì chưa chắc mẹ chàng đã toàn mạng. Phiêu Trần quỳ xuống gọi : - Mẫu thân! Hài nhi vì không hiểu nên đã vô lễ với người! Hà Tường Anh bật khóc, cúi xuống đỡ chàng dậy rồi ôm chặt vào lòng, miệng thì thầm : - Trần nhi! Con có biết lòng mẹ đau đớn thế nào mỗi khi nhớ đến con không? Phiêu Trần cũng khóc, lệ rơi ướt đẫm mái đầu Đại quận chúa. Chàng nhìn thấy những chân tóc bạc, hiểu rằng mẹ mình chẳng hề vui như biểu lộ bên ngoài. Có lẽ mỗi đêm về, bà lại nhớ đến hình bóng đứa con trai bé bỏng. Chàng buông mẫu thân ra, vẫy Tư Đồ Lan và Phỉ nhi : - Hai người hãy lại đây bái kiến gia mẫu! Tất nhiên vòng vây của bọn Hắc Diêm La phải dãn ra. Tiêu Tương Thần Nữ bước đến, quì xuống thỏ thẻ : - Hài nhi là Tư Đồ Lan xin ra mắt A nương! Hà Tường Anh mỉm cười : - Con rất xứng đáng làm vợ Trần nhi! Bà cũng là một nữ nhân bất hạnh, tái giá ngay trong kỳ tang chế, nên đặc biệt đồng cảm với Tư Đồ Lan. Phỉ nhi nhanh nhẩu lạy : - Nội tổ mẫu! Tiểu tôn là Sở Phỉ! Đại quận chúa mỉm cười, tát yêu cậu bé : - Ngươi quả là láu lỉnh khiến lòng ta khoan khoái! Hắc Diêm La và Bạch Phán Quan bước đến, Hắc Tốn cười ha hả nói : - Lão phu mừng cho phu nhân mẫu tử đoàn viên! Lão vỗ vai Phiêu Trần : - Từ nay chúng ta đã là người một nhà khiến lão phu nhẹ nhõm. Thú thực là lão phu rất e ngại khi phải đối phó với một chàng trai dũng cảm lợi hại như công tử! Bạch Phán Quân Cát Dự cũng cười bảo : - Lão phu đã tám mươi lăm, vùng vẫy giang hồ hơn sáu mươi năm chưa hề bị một vết thương. Thế mà công tử tuổi chưa đến đôi mươi lại đâm thủng bảy lỗ trên người lão phu, quả đáng khâm phục! Phiêu Trần chỉ mỉm cười, quay sang Đại quận chúa : - Mẫu thân! Vì sao Trương bang chủ lại có mặt đúng lúc để cứu mẫu thân như vậy! Chàng được bá phụ Kim Nhãn Điêu dạy nghề phá án nên gặp việc gì cũng suy nghĩ chu đáo. Chàng lại có ác cảm với Trương Tự Thanh nên nghi ngờ rằng chính lão ta đã đưa Sở Quân vào đường rượu chè sa ngã, để đoạt vợ! Hà Tường Anh trả lời : - Lúc ngươi được mười tháng tuổi thì Trương tướng công đến một sơn động trên núi Mã Sơn luyện pho Toàn Cơ bí kíp. Vì vậy, hai bên trở thành láng giềng. Năm ấy ông ta đã bốn mươi lăm. Thỉnh thoảng Trương Tự Thanh mới nghé thăm vợ chồng ta một lần, và rất thủ lễ. Do đó, việc ông ta có mặt hôm ấy hoàn toàn là tình cờ! Phiêu Trần hỏi tiếp : - Tiên phụ có nói xuống núi ăn nhậu với ai không? Đại quận chúa cười mỉa : - Sở Quân bảo rằng có một danh sĩ, tên gọi Tào Tử Viên, rất ngưỡng mộ tài làm thơ của lão, nên tha thiết mời mọc, chẳng thể từ chối! Đã nắm được manh mối quan trọng, Phiêu Trần thề sẽ điều tra ra sự thực. Chàng vòng tay nói với mẹ : - Mẫu thân! Nếu hài nhi không tìm ra những chứng cớ có hại cho sự vô can của Trương bang chủ thì bỏ qua mối thù giết cha! Bằng ngược lại, hài nhi sẽ không tha cho lão. Lúc ấy, mong mẫu thân lượng thứ cho! Đại quận chúa giật mình : - Chẳng lẽ con lại nghi ngờ nhân phẩm của Trương Tự Thanh? Phiêu Trần hạ giọng : - Mẫu thân cứ về hỏi lại họ Trương xem Tế Châu đại hiệp, cha của lão ta chết thế nào? Trương Tự Thanh đã giết sạch ba mươi mấy mạng người Tri Thù môn để đoạt họa đồ Toàn Cơ cốc, một người tàn nhẫn như vậy, không đáng nghi ngờ sao được? Hà Tường Anh tái mặt : - Hai việc ấy trước đây ta cũng tình cờ hỏi đến, nhưng lão chỉ trả lời hàm hồ, không rõ ràng. Lần này ta sẽ bắt lão phải nói thực! Bà ra lệnh rút lui, và bảo Phiêu Trần : - Các con cứ ở lại Nam Dương bao lâu tùy thích. Không một ai trong Khổng Tước bang dám xúc phạm đến bon ngươi cả! Bà xoa đầu Phỉ nhi : - Còn ngươi nếu muốn ăn thịt công cũng chẳng sao, cứ bảo tửu lâu làm thịt mấy con dưới vườn kia! Phỉ nhi cười toe toét : - Tiểu tôn có nội tổ là Thái Thượng bang chủ Khổng Tước bang, đâu dám phạm húy mà ăn thịt nữa! Ai cũng cười vì quả thực Trương Tự Thanh rất nể sợ người vợ xinh đẹp, trẻ trung của mình. Trong bang, mọi người vẫn gọi Quận chúa là Thái Thượng bang chủ! Hà Tường Anh véo mũi Phỉ nhi rồi rời tửu lâu! Phỉ nhi lập tức nũng nịu Phiêu Trần : - Phụ thân! Hài nhi chưa kịp ăn gì đã đấu với gã Lạc Dương Bá Đao nên giờ rất đói bụng! Chàng mỉm cười gọi tiểu nhị, và chỉ lát sau, bàn đã đầy những thức ăn ngon lành nhất Nam Dương. Nhưng dĩ nhiên không hề có món thịt công. Từ ngày Khổng Tước bang xuất hiện, lâu quán, tiểu hiệu nào cũng nuôi vài con chim công trong vườn. Lũ chim diêm dúa này được chăm sóc, nâng niu như báu vật. Có người còn đề nghị tổ chức một cuộc thi rầm rộ, để xem chim của ai đẹp nhất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]