Nửa canh giờ sau Phiêu Trần và Vệ Yên Hà xuống đến chân núi. Chỉ có một con ngựa nên nàng phải ngồi vào lòng chàng!
Mùi hương từ tóc và da thịt tỏa vào mũi, khiến Phiêu Trần nhớ lại giấc vu sơn đêm nào, nhưng không dám hỏi thêm lần nữa.
Phiêu Trần ngượng ngùng hỏi :
- Vệ cô nương! Gần đây có nơi nào bán ngựa không?
Yên Hà tủm tỉm cười :
- Có chứ! Nhưng thiếp mù lòa đâu thể cưỡi ngựa được chứ!
Rồi nàng đổi giọng giận hờn :
- Hay là công tử tỵ hiềm thiếp tật nguyền, không xứng đáng cận kề!
Nói xong, nàng lao ngay xuống đất. Phiêu Trần kinh hãi xiết chặt nàng vào lòng, an ủi :
- Nàng hiểu lầm rồi! Lòng ta luôn yêu mến tôn trọng nàng, và chẳng bao giờ nghĩ đến khuyết tật ở đôi mắt!
Yên Hà sung sướng dựa tấm lưng ong vào ngực Phiêu Trần, biết chàng không thờ ơ với mình! Kể từ lúc ấy Phiêu Trần không dám nhắc đến chuyện đi riêng, cố thản nhiên trước ánh mắt dị nghị của lữ khách trên đường. Chàng tự nhủ mình vì chữ nhân mà bỏ qua lễ nghi vụn vặt cũng không đáng trách.
Nhưng chúng ta đã biết, phái Nga Mi tuy là Phật môn Thiền tông nhưng lại chịu ảnh hưởng nhiều của Lão giáo, nên phóng khoáng tự tại. Đối với lễ nghĩa Khổng gia, họ không coi trọng lắm!
Do vậy, Phiêu Trần thản nhiên chấp nhận hoàn cảnh không vì câu nệ tiểu tiết mà làm buồn lòng cô gái đáng thương. Cuối giờ Mùi, chàng dừng cương trước Kinh Châu đại tửu lâu, bồng Yên Hà đi vào, mặc kệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-mi-kiem-khach/197378/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.