Hai ngày sau, Phiêu Trần vượt Trường Giang, nhắm hướng Bắc rong ruổi. Tứ Xuyên là một bồn địa trũng thấp nhưng núi non rất nhiều, đường đi lại gập ghềnh, hiểm trở. Có những đoạn không thể mở đường, người ta phải lót gỗ cạnh sườg núi, cheo leo, tạo thành sạn đạo để mà đi. Tứ Xuyên chính là đất Thục, và đường vào Thục khó khăn đến nỗi thi hào Lý Bạch đã phải làm thơ mà tán tụng.
Nhưng Phiêu Trần lần đầu rời nhà hoàn toàn bị hấp dẫn bởi cảnh đẹp hùng vĩ, hiểm tuấn của núi non đất Thục. Chàng chẳng nề hà gian khổ, say mê thưởng thức phong cảnh, lại còn vỗ bao kiếm, cao giọng ngâm bài Thục Đạo Nam. Bài thơ này rất dài, tác giả chỉ xin trích một đoạn :
...Vấn quân Tây du, hà thời hoàn?
Ưu đồ sâm nhan bất khả phan!
Đảm kiếm bi điểu hào cổ mộc
Hùng phi tòng hư nhiễu lam gian
Hựu Văn Tử Qui đề nguyệt dạ
Sầu không san!
Thục Đạo chi nan, han ư thướng
Thanh thiên!”
Dịch thơ:
...Hỏi bạn sang Tây bao giờ về?
Sợ đường hiểm trở khó leo ghê!
Chỉ thấy chim buồn gào cổ thụ
Trống theo đuôi mai lượn rừng cây
Lại nghe Đỗ Quyên kêu dưới nguyệt
Buồn tênh núi vắng người!
Đường Thục đi gay, gay hơn lên trời.
Chỉ một đoạn thơ ngắn này cũng đủ cho chúng ta cảm giác về một vùng núi non hiểm trở, vắng vẻ hiu quạnh.
Trưa ngày mùng chín, Phiêu Trần đến cánh rừng già dưới chân núi Đại Thê sơn. Cùng với Lữ Lương sơn, ngọn núi Đại Thê sơn nằm án ngữ mé Đông nam của Bồn Địa Tứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-mi-kiem-khach/197376/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.