Nam Khô vội vàng cười nói: “Phí đạo sư, đây là hiểu lầm! Nếu sớm biết hắn là đệ tử của ngươi, chúng ta sẽ không làm phiền hắn chút nào! Hiểu lầm!”
Phí Bán Thanh nhìn thoáng qua Nam Khô: “Nếu Diệp tộc chết một người, nhà họ Nam sẽ chết hai người!”
Nói xong, nàng mang theo Diệp Quan xoay người rời đi!
Phía sau, Nam Khô vẫn luôn mỉm cười.
Không tức giận chút nào!
Diệp Quan quay đầu nhìn thoáng qua Nam Khô, Nam Khô cũng đang cười, không có bất kỳ địch ý và bất mãn nào.
Sắc mặt Diệp Quan trầm xuống!
Mẹ kiếp!
Sợ nhất là loại người có thể nhịn được này!
Loại người này, ngoài mặt thì cười hì hì, lại âm thầm giở trò, mới là rắc rối nhất.
Lúc này, đột nhiên Phí Bán Thanh nói: “Đừng nhìn!”
Diệp Quan quay mặt đi, sau đó nói: “Đạo sư, lão đầu này không phải là người tốt!”
Phí Bán Thanh nhìn thoáng qua Diệp Quan: “Ngươi chính là người tốt?”
Diệp Quan cười xấu hổ, không nói lời nào.
Phí Bán Thanh bình tĩnh nói: “Vừa rồi chỉ cần hắn dám có nửa điểm bất mãn, ta bèn dám trực tiếp giết hắn!”
Diệp Quan do dự một chút, sau đó nói: “Không phải nói thực lực của tam đại thế gia có thể so sánh với học viện Quan Huyền sao?”
Phí Bán Thanh nói: “Ở Nam Châu, đúng là thực lực của tam đại thế gia không thể khinh thường, nhưng mà, học viện Quan Huyền Nam Châu chúng ta chỉ là một phân viện hạ giới nho nhỏ, phía trên chúng ta còn có người, bọn họ thì sao? Bọn họ có lông, lông cũng không có!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-huu-nhat-kiem-ban-dich/4176201/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.