Diệp Quan cười nói: "Ngươi nhìn xem, kiếm của ta lợi hại như vậy, lại còn có kiếm pháp truyền thừa, hơn nữa mười năm trong thế giới của Tiểu Tháp nhà ngươi bằng một ngày của bên ngoài... Cho nên, ta suy đoán có lẽ ta chính là thiếu gia của một đại tộc cực kỳ cực kỳ lớn sau đó trở thành cái loại mà được người ta đem về nuôi dưỡng! Đúng không?"
Tiểu Tháp im lặng một lúc lâu sau đó mới trả lời: "Đoán đúng một nửa!"
Diệp Quan khẽ nhíu mày: “Một nửa?"
Tiểu Tháp nói: "Ngươi đúng là thiếu gia của một đại tộc nào đó nhưng đáng tiếc ngươi chỉ là con ngoài giá thú!"
Con ngoài giá thú! Diệp Quan trừng mắt nhìn: “Ý ngươi là cái loại không nên để cho người ngoài nhìn thấy sao?"
Tiểu Tháp nghiêm túc nói: "Đúng vậy! Cho nên ta mới đưa ngươi tới một nơi người khác ít chú ý tới mà lánh nạn! Ngươi phải nỗ lực tu luyện nếu không chờ tới lúc đại tộc kia tìm tới ngươi thì ngươi có biết hậu quả sẽ ra sao không?"
Sắc mặt Diệp Quan đột nhiên trở nên nghiêm túc, hắn đã sớm có thể đoán được loại tình huống này!
Ngay lập tức áp lực lại tăng cao!
Tiểu Tháp nói tiếp: “Phải tu luyện thật chăm chỉ, có thực lực rồi thì mới đủ sức mà sống sót, hiểu rõ không?”
Diệp Quan gật đầu, nghiêm túc nói: "Ta sẽ cố gắng hơn gấp trăm lần!"
Lúc trước bị mất đi tu vi hắn đã trải nghiệm được cảm giác không có sức mạnh là loại chuyện đáng sợ đến cỡ nào!
Diệp Quan lại nói: "Tháp gia, bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-huu-nhat-kiem-ban-dich/4176183/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.