Tháng thứ hai Hàn Trình Quang và Hứa Ngôn Tâm đi du lịch. Ngày hôm đó Hứa Minh Tâm ngồi ở trong một quán cà phê trang nhã, cầm trong tay mấy tấm bưu thiếp, vừa nhìn vừa uống cà phê, cả người đắm chìm dưới ánh mặt trời có vẻ thích ý vô cùng. Cho đến khi — trong lúc vô tình ngẩng đầu lên nhìn thấy người vừa bước vào, sắc mặt ngoài ý muốn biến đổi. Vẻ mặt Hứa Minh Tâm khi nhìn đến thấy người vừa đi vào, đầu tiên là cả kinh, tiếp đó là tối sầm mặt, tiện đà lại lộ ra một tia chột dạ cùng xấu hổ, đợi đến khi người nọ đi đến trước mặt, sắc mặt lại biến đổi, trở nên không kiên nhẫn và chán ghét. Đẩy đẩy kính mắt, Martin nở một nụ cười nhẹ. “Ngài Hứa.” Bỗng dưng sửng sốt, vẻ mặt không kiên nhẫn của Hứa Minh Tâm biến thành kinh ngạc, nghe được câu xưng hô này xong mới ngẩng đầu tinh tế đánh giá người trước mặt, vừa nhìn mới phát hiện người đang đứng ở trước mặt mình sắc mặt có chút tái nhợt, cả người hình như gầy yếu hơn. “……” Há miệng, Hứa Minh Tâm cảm thấy mình phải nói gì đó, nhưng câu chữ vừa đến bên miệng lại cảm thấy nói cái gì cũng không đúng. Trước mặt Martin ngược lại không đợi Hứa Minh Tâm mở miệng, đã trực tiếp kéo chiếc ghế đối diện Hứa Minh Tâm ra, ngồi xuống. “Không ngại tôi ngồi đây chứ?” Ho nhẹ một tiếng, Hứa Minh Tâm không tiếng động cất bưu thiếp trên bàn đi, thuận tiện nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay, bộ dạng chuẩn bị đứng dậy rời đi. “Thật đúng là vô tình mà!” Lắc lắc đầu, Martin khẽ cười nói. Chân mày bỗng dưng nhảy dựng, Hứa Minh Tâm nheo mắt.“Vô tình? Cậu nói tôi?” Khóe miệng hiện lên tia cười lạnh, Hứa Minh Tâm vốn đang định đứng dậy tạm dừng động tác lại, khoanh tay dựa vào ghế. Đẩy đẩy kính mắt, Martin tiếp tục cười nhẹ nói:“Không phải sao? Hai tuần trước ngài Hứa đây trực tiếp bỏ đi…… người Trung Quốc các ngài không phải thường nói, một đêm phu thê trăm ngày ân, tốt xấu gì chúng ta cũng đã trải qua một đêm phu thê –” “Im miệng……” Trực tiếp cắt đứt lời Martin, lúc này sắc mặt Hứa Minh Tâm cực kỳ không tốt.“Nếu không phải cậu dùng thủ đoạn, tối hôm đó tôi sẽ……” Bàn tay nắm chặt thành nắm đặt lên miệng, Martin ho nhẹ một tiếng, thoạt nhìn thân thể thật đúng là có chút không khỏe. “Thủ đoạn, ngài Hứa sao lại dùng từ này? Tôi thừa nhận tôi cố ý chuốc rượu anh, nhưng cho dù một kẻ say, hắn không biết hắn ôm ai nhưng hắn cũng nên biết giới tính người hắn ôm chứ!” Martin vô cùng bình tĩnh hơn nữa lý trí đưa ra lời phản bác, nhất thời khiến Hứa Minh Tâm phía đối diện trong nháy mắt hiện lên vẻ xấu hổ, nhưng cũng chỉ là trong một cái chớp mắt, bởi vì rất nhanh Hứa Minh Tâm liền trấn định lại, cười lạnh một tiếng nói:“Không sai, cậu là một thằng đàn ông, vậy hôm nay cậu đến đây không phải là tới tìm tôi bắt chịu trách nhiệm đi đó chứ?” Nhìn Hứa Minh Tâm lạnh lùng, Martin mỉm cười, nâng kính mắt nhân tiện nói:“Không hổ là gia chủ Hứa gia, phỏng chừng ngài Hứa cũng chỉ có thể ở trước mặt em trai mình mới có thể không tâm cơ, thẳng thắn, thành khẩn …… Trong khoảng thời gian này, cũng ủy khuất cho ngài Hứa vì em trai mình mà làm nhiều chuyện như vậy.” “Cậu nói lời này là có ý gì?” “A…… Chẳng lẽ không đúng sao? Trong khoảng thời gian này ngài Hứa cố ý tiếp cận tôi, lúc đối mặt với sự dây dưa của tôi …. thì ra vẻ tùy ý, nay bệnh tình của cậu Ngôn đã khá lên, ngài Hứa cũng không cần đến tôi nữa, cho nên không thể chịu đựng được nữa.” Sửng sốt, Hứa Minh Tâm rất nhanh bắn ánh mắt băng lãnh nhìn về phía Martin, mà đối với lời Martin cũng nhất thời trầm mặc. “Nói xong? Nói xong thì nói cho tôi biết đến cùng cậu muốn làm gì?” Hai người trầm mặc một lúc, Hứa Minh Tâm rốt cuộc không kiên nhẫn nói. Đối diện di động của Martin đột nhiên vang lên, Martin lấy ra xem qua liền khép di động lại nhìn về phía Hứa Minh Tâm nói:“Ngài Hứa chớ hiểu lầm, hôm nay tôi không phải tới tìm ngài, gặp ngài chỉ là ngẫu nhiên, cho nên mới tới đây tán gẫu chút, lúc trước quấn lấy ngài Hứa là lỗi của tôi, chuyện lần trước cũng là tôi tự làm tự chịu, về phần chuyện cậu Ngôn …… A, ngài Hứa ra tay rất hào phóng…… Được rồi, người tôi hẹn đã đến, tôi đi trước.” Đứng lên sửa sang lại quần áo, Martin gật đầu chào Hứa Minh Tâm rồi trực tiếp xoay người rời đi. Hừ lạnh một tiếng, Hứa Minh Tâm nhìn theo hướng Martin, tựa hồ đến một gian phòng, tiếp đó Martin đứng ngoài cửa nói một câu gì đó, cửa bên trong mới đẩy ra, Hứa Minh Tâm chỉ nhìn thấy một bóng người đang ngồi, lộ ra một khúc cổ tay trắng nõn bưng một ly cà phê. Bắt buộc mình thu hồi tầm mắt, Hứa Minh Tâm trực tiếp lấy bưu thiếp cất vào trong túi áo, tiếp đó đứng dậy rời đi. Sau có khoảng nửa tháng, Hứa Minh Tâm cũng không tới quán cà phê mà trước kia anh phi thường thích thêm một lần nào, hơn nữa sau đó cũng không gặp lại Martin. Mà khi Hứa Minh Tâm cho rằng mình đã không còn gặp được Martin, thì trong một tiệc rượu, Hứa Minh Tâm ngoài ý muốn lại nhìn thấy đối phương. Khách mời trong buổi tiệc rượu vô cùng có sang trọng, quyền quý, tất cả những người có mặt ở đây đều là người của những gia tộc lớn trong thành phố, theo Hứa Minh Tâm phân tích, Martin thật đúng là không đủ tư cách tiến vào nơi này, bất quá khi nhìn thấy người đứng ở bên cạnh Martin, Hứa Minh Tâm đầu tiên là giật mình, tiện đà trong lòng liền sinh ra một cỗ ác khí. Kẻ đứng ở bên cạnh Martin có thể nói là người mà Hứa Minh Tâm hận nhất trong cuộc đời này — Nhậm Hòa, xem như là đối thủ cạnh tranh trong thương trường. Ngày đó Martin nói có hẹn, không phải là tên đó đấy chứ? Vô tình, ánh mắt Hứa Minh Tâm trượt đến cổ tay Nhậm Hòa đứng cách đó không xa. “Ồ, không phải cậu cả Hứa đây sao?” Lắc ly rượu thong thả bước tới, Nhậm Hòa không có ý tốt cười. “Ngài Hứa.” Ở một bên Martin cũng giơ giơ ly rượu, chào Hứa Minh Tâm một tiếng. “Ồ? Martin cậu quen ngài Hứa à?” “Vâng, trước kia từng gặp qua vài lần.” Trên mặt mang theo nụ cười nhẹ, tầm mắt Martin ban đầu đảo qua Hứa Minh Tâm sau đó cũng không nhìn Hứa Minh Tâm nữa. Há miệng cười to, Nhậm Hòa cười một hồi rồi ôm vai Martin.“Không thể nào! Martin cậu là bác sĩ tâm lý, cậu cả Hứa gặp cậu …… Hứa Minh Tâm, không phải là cậu có bệnh tâm thần đấy chứ?!” Chân mày thoáng nhảy dựng, Hứa Minh Tâm bởi vì Hứa Ngôn Tâm, đối với ba chữ bệnh tâm thần này đặc biệt mẫn cảm, người trước mặt lại không kiêng nể gì dáng vẻ châm biếm nói ra câu này, chính là đang đấm mạnh vô mặt Hứa Minh Tâm. Nhìn nhìn ly rượu trước mặt, Hứa Minh Tâm cũng đồng dạng cười cười.“Ngài Nhậm nghĩ nhiều, tôi với Martin cũng là chỉ gặp nhau một lần trong một buổi tiệc, lại nói tiếp hôm trước tôi còn đụng phải Martin một lần, cậu ta nói tới gặp một bệnh nhân, cũng nói trong khoảng thời gian này phỏng chừng sẽ ở cạnh tên bệnh nhân trầm trọng kia, tôi còn tưởng rằng phải lâu lắn mới thấy được cậu ta, không ngờ hôm nay cậu ta lại đi cùng ngài Nhậm đến đây, thật đúng là trùng hợp mà!” Nói xong một câu cuối cùng, Hứa Minh Tâm đầy ẩn ý đảo mắt quanh người Nhậm Hòa. Nói xong đoạn này, Hứa Minh Tâm nâng ly với hai người hai vẻ mặt trước mặt, uống một ngụm rượu rồi ung dung quay đầu rời đi, trò chuyện với người bên cạnh. Hứa Minh Tâm vừa đi, sắc mặt Nhậm Hòa âm u, dùng ánh mắt nguy hiểm phẫn hận trừng Martin, vung tay trực tiếp bỏ đi. Nâng kính mắt, Martin lộ ra một nụ cười khổ, kính mắt đảo qua Hứa Minh Tâm đang trò chuyện vui vẻ với những người khác, khec thở dài trong lòng. Lần trước cố ý nói nhiều như vậy, cũng không biết đến cùng có hiệu quả hay không, Hứa Minh Tâm người này đặc biệt rất khó đoán. Khi đối mặt với Hứa Ngôn Tâm, Hứa Minh Tâm là ôn nhu, kiên nhẫn, thậm chí là đơn thuần, mà hắn chính là bởi vì nhìn thấy những việc Hứa Minh Tâm làm cho Hứa Ngôn Tâm mới dần dần bị người này mê hoặc, nhưng sự thật thì sao? Ngoại trừ Hứa Ngôn Tâm, với người khác, Hứa Minh Tâm là lạnh lùng, khinh thường, thậm chí là không kiên nhẫn. Hứa Minh Tâm cũng không phải kẻ dễ đối phó, trừ phi chân chính được Hứa Minh Tâm đặt ở trong lòng, giống như Hàn Trình Quang bây giờ. Cho dù Hứa Ngôn Tâm cũng như thế, năm đầu tiên Hứa Ngôn Tâm đến Hứa gia, Hứa Minh Tâm chưa chấp nhận Hứa Ngôn Tâm, khi đó Hứa Ngôn Tâm đáng thương như vậy cũng không gợi ra một tia đồng tình của anh ta, mà sau một năm sống chung, Hứa Minh Tâm dần dần chấp nhận Hứa Ngôn Tâm, mà sau đó, Hứa Ngôn Tâm được anh ta đặt ở trên đầu quả tim, bất luận kẻ nào cũng không thể thương tổn, muốn đi vào trái tim Hứa Minh Tâm rất khó, nhưng chỉ cần đặt chân vào được, vậy sẽ được Hứa Minh Tâm coi trọng tận đáy lòng, được đối xử ôn nhu, được yêu. Từ sau buổi tiệc rượu trở về, Hứa Minh Tâm trước hết là tắm rửa, tẩy đi mùi rượu đầy người, sau đó trở lại phòng mở máy tính ra, đầu tiên là đọc mail, bên trong lại có ảnh chụp Hàn Trình Quang và Hứa Ngôn Tâm gửi tới, liền mở ra xem, lưu ảnh lại, đến lúc rảnh rửa ảnh cho vào album. Chọn ra năm tấm ảnh bỏ vào USB, Hứa Minh Tâm trực tiếp ra khỏi phòng ngủ vào một căn phòng, trong đó ánh sáng rất mờ, trên tường treo rất nhiều ảnh chụp đã rửa, nhìn mấy tấm ảnh kia, Hứa Minh Tâm mỉm cười, sau đó tâm tình rất tốt bắt đầu rửa năm bức ảnh kia. Đem ảnh chụp tẩy đi ra lại lượng đứng lên, Hứa Minh Tâm đem đã khô ảnh chụp nhận lấy đến, cầm ra phòng ở trở lại phòng. Từ trên giá sách rút ra một quyển album ảnh thật dày, Hứa Minh Tâm theo ngày tháng đặt tấm ảnh vào trong. Tầm mắt đảo qua mấy bức ảnh trong album, Hứa Minh Tâm thoáng nhìn qua một bức ảnh chụp chung, đó là bức ảnh chụp khi Hàn Trình Quang và Hứa Ngôn Tâm kết hôn, bên trong cũng có anh và Martin, phía sau còn có một Cha sứ đang đứng. Ánh mắt đảo qua Martin đứng cạnh mình, Hứa Minh Tâm chậm rãi khép album ảnh lại, dọn dẹp xong thì nằm xuống giường. Sau đó khoảng ba ngày, bởi vì trong một cuộc họp có nhắc tới chuyện cạnh tranh với Nhậm gia, Hứa Minh Tâm bỗng dưng nhớ đến mấy câu nói mình nói trong bữa tiệc rượu hôm đó, vì thế sau khi cuộc họp kết thúc, ma xui quỷ bảo bí thư gọi một cuộc điện thoại. Nửa giờ sau bí thư hồi báo, bên cạnh Nhậm Hòa quả thật có một người ngoại quốc, hình như ba ngày trước người kia lại đột nhiên bỏ đi. Hứa Minh Tâm không nghĩ tới, gặp lại Martin lại là một năm sau, thời gian một năm, Hứa Minh Tâm cho rằng anh đã sớm quên con người này, cũng không nghĩ đến, một năm sau gặp lại, những gì về người này anh vẫn còn nhớ rõ rành mạch hết thảy, ngay cả chính anh cũng có chút kinh ngạc và kỳ quái. Hàn Trình Quang và Hứa Ngôn Tâm đã trở về hai tháng, hôm đó Hứa Minh Tâm được hai người bọn họ mời tới dùng bữa, bởi vì nhà mới của bọn họ đã trang hoàng đẹp đẽ, bởi vì Hứa Ngôn Tâm thích cái ổ nhỏ của Hàn Trình Quang, mà Hàn Trình Quang vì muốn Hứa Ngôn Tâm sống thoải mái, cho nên mua luôn gian phòng bên cạnh, sau đó nhập hai gian phòng lại thành một, bên trong cũng sửa chữa một chút, Hứa Minh Tâm đến nhìn qua, phòng ngủ vẫn là phòng ngủ cũ, phòng khách cũng vẫn là phòng khách kia, chỉ là hơi nới rộng ra, sau đó lại xây thêm phòng làm việc, để Hứa Ngôn Tâm dùng khi thiết kế trang sức. Lúc Hứa Minh Tâm tới, không nghĩ tới Martin cũng ở đó, hơn nữa còn đang trò chuyện rất vui vẻ với Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang không lạ gì đang ở trong phòng bếp. “Anh hai.” Cùng Hàn Trình Quang đi du lịch một vòng trở về, Hứa Ngôn Tâm đã hoạt bát hẳn lên, điều này làm cho Hứa Minh Tâm rất vui. Gật đầu với Hứa Ngôn Tâm, Hứa Minh Tâm đi qua ngồi xuống bên cạnh Hứa Ngôn Tâm, thuận tay vỗ vỗ đầu Hứa Ngôn Tâm. Bàn tay bưng tách trà khẽ sựng lại, Martin nhìn nụ cười ôn hòa trên mặt Hứa Minh Tâm hơi lặng người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]