Chương trước
Chương sau
Lúc nửa trận đấu sắp kết thúc. Lý Thiên Lượng giành được bóng, nhanh chóng dẫn bóng vào vùng cấm* của đội Minh Châu.
_vùng cấm: là cái khu khoanh tròn trên sân ấy.
Hai hậu vệ liền tiến lên phòng thủ.
Lý Thiên Lượng không phụ lời khen bóng vàng của sân cỏ, chỉ thấy hắn lượn qua chỗ khác nhanh như thỏ để tránh né hai hậu vệ, thẳng vào trước cầu môn, bất ngờ nhấc chân đá.
Vào!
Toàn trường nhất thời vang lên một mảnh hư thanh.
Fan của đội Minh Châu có rất nhiều, họ đã nhìn Lý Thiên Lượng từ lúc còn là một cậu thanh niên trong đội Minh Châu lớn dần lên, hiện tại, hắn lại đại biểu cho đội bóng khác sút cầu.
Giữ TV, Lý Xuất Vân chú ý tới màn ảnh đảo qua mặt Từ Táp, vẻ mặt của hắn bình tĩnh, tựa hồ không vì thất bại tạm thời này mà có hành động gì.
Điểm số 1:0 vẫn giữa liên tục cho đến lúc hơn nửa trận đấu.
Sau khi Từ Táp đoạt được bóng trên sân, liền cấp tốc khởi động, dẫn bóng qua sân của đối phương.
Tốc độ Từ Táp quá nhanh, hai gã phòng thủ của đối phương cũng không dám đuổi theo hắn, khoan tay ngồi nhìn Từ Táp dẫn bóng vào vùng cấm.
Cùng một gã hậu vệ của đối phương trực tiếp đối mặt, Từ Táp không có dẫn bóng xông lên nữa, mà nhích trái nhích phải, tựa hồ muốn đi phía trước, lại đột nhiên dùng gót chân đá, đem cầu truyền cho Lôi Quân đang theo phía sau Từ Táp, bởi vậy mà không có người phòng thủ.
Sau khi Lôi Quân nhận được chuyền bóng cũng không dừng lại, trực tiếp nhấc chân sút bóng.
Một đường bóng mạnh mẽ như đại pháo sút thẳng vào khung thành.
Vào!
Toàn trường hoan hô như sấm dậy.
Lôi Quân hưng phấn chạy tới, cùng Từ Táp ôm nhau.
Lý Xuất Vân đang xem tv trực tiếp, nghe được phía sau có người nói một câu: “Ồ, quả nhiên là phải dựa vào Từ Táp.”
Sau khi tỷ số chia đều, trận đấu lại tiến vào giằng co.
Khi Lý Thiên Lượng bị đội viên đội Minh Châu ép ở giữa, bị vấp té trên mặt đất.
Trọng tài cũng không có tiếng còi, ý bảo trận đấu tiếp tục.
Lúc này, Từ Táp từ một bên chạy tới, vươn tay đem Lý Thiên Lượng ngã trên mặt đất kéo lên.
Lại xoay người chạy về phía trước, Từ Táp lấy tay vỗ nhẹ mặt Lý Thiên Lượng.
Một màn này, Lý Xuất Vân ở trước TV đều thấy rõ.
Từ Táp, hắn vẫn là vướng bận người bạn tốt đã đi xa hương này.
1:1, vẫn bảo trì tới kết thúc, ai cũng không thể xuyên thủng đại môn đối phương thêm lần nữa.
Xem ra, tuy rằng hai đội dù không cam nguyện, nhưng phải tiếp nhận kết quả hòa nhau.
Tiếng còi kết thúc vang lên, Từ Táp cùng các bạn hữu đội Minh Châu, cũng giơ tay vẫy chào, cảm tạ fan bóng đã ủng hộ.
Cởi cầu y khoát lên đầu vai, Từ Táp đi qua, cùng Lý Thiên Lượng ôm nhau.
Hai nam nhân cho nhau cái ôm, bắt tay, sau đó đi về khu nghỉ ngơi riêng của đội bóng mình.
Lý Xuất Vân không khỏi thay Từ Táp buồn bả, hắn thật là không muốn cùng đội hữu đã cùng nhau lớn lên tách ra.
Lý Xuất Vân bắt đầu cân nhắc làm sao đem chuyện của mình cùng Từ Táp nói cho người nhà.
Lúc đầu Lý Xuất Vân bắt đầu loáng thoáng nhắc tới chuyện mình có người ở chung, nhưng lại hoàn toàn không khiến cho cha mẹ chú ý.
“Nói không chừng hai ngày nữa người ta sẽ đem con quăng, con cũng không tự soi gương.”
Nghe được bình luận không chút khách khí của mẹ, Lý Xuất Vân tức giận nói không nên lời nói.”Con tồi đến thế sao?” Vừa nghĩ tới những lời Từ mẫu ca ngợi mình, Lý Xuất Vân đã cảm thấy đánh giá của mẫu thân tuyệt công bằng.
“Vậy con hãy đem người đến cho ta và ba con xem.”
Vừa nghe lời này, Lý Xuất Vân lại ngốc ngốc mà chống đỡ.
Lý Xuất Vân bị đả kích lại không có nổi giận, vẫn cứ ở trước mặt ba mẹ cường điệu người yêu tốt thế nào, chiếu cố cùng trân trọng mình như thế nào, lại săn sóc ra sao, còn biết làm việc nhà, vân vân, dùng n từ ca ngợi người mình yêu.
“Đó chẳng phải là người ta chăm sóc con sao.” Lý mụ mụ nói.
“Ách… Đích xác anh ấy chăm sóc con tương đối nhiều.”
Lý mụ mụ vẫn đối với lời của con mình bán tín bán nghi, bởi vì đứa con vẫn không chịu đem người yêu mà nó nói mang về nhà cho mình nhìn xem.”Hừ, ta xem, con cũng đừng chọn, có người muốn là không tệ rồi! Con cũng không nghĩ lại bản thân con. Mẹ a, mẹ cũng không trông cậy vào con mang về cho ta một người quá tốt, người ta chỉ cần chịu cái nghĩa vụ chăn nuôi cùng vệ sinh* dùm con, ta đã bớt lo, ta cũng rất vừa lòng.”
_bản raw ghi thế ấy, ta tôn trọng bản gốc.
Không hài lòng mẫu thân “hạ giá” mình như thế, Lý Xuất Vân muốn phản bác, lại nghe được mẫu thân nói “Chăn nuôi “, “Vệ sinh “, cậu đột nhiên nghĩ đến khi cùngTừ Táp ở bên nhau. Có khi hai người cười đùa, Từ Táp sẽ ôn nhu đút mình ăn cơm, lại nhớ đến lúc cùng Từ Táp ở phòng tắm, lập tức mặt đỏ lên, nói cái gì cũng nói không nên lời.
Nhìn bộ dáng nghẹn đến đỏ mặt của con mình, Lý mụ mụ bắt đầu tỉnh lại, có phải nói quá rồi không, con mình cũng tương đương không tồi, có lẽ hắn thật sự gặp người không tồi.
Sau đó, Lý mụ mụ bắt đầu cùng âm thầm Lý phụ thương lượng, muốn thỉnh người yêu của đứa con đến nhà ăn cơm,thấy mặt.
“Xem ra nó nói thật.” Lý phụ nói.
“Nhưng bấy lâu nay có thấy nó dẫn đứa còn về đâu, đứa nhỏ này sao lại không có người theo đuổi được? Học hành không tệ, bộ dáng cũng tạm được đi, con nhà người ta cũng có con gái* theo đuổi, sao nó lại không có được.”
_ Chữ nam và nữ không ngôi xưng thứ 3 cũng TQ đều là “tha” chỉ khác nhau về chữ viết đọc vẫn giống nhau nên 2 vợ chồng này nhắm giới tính người iu của tiểu Vân.
“Ta xem lần này hơn phân nửa là thật, lại nói con cũng không còn nhỏ, nên thành gia, tuy rằng nói bây giờ còn đang học, nhưng cũng có thể kết hôn.”
Lý mụ mụ bắt đầu có khao khát gặp mặt con dâu, ngồi tưởng tượng bộ dáng người ôn nhu hiếu thuận biết chuyện trong lời nói của con trai.
Rồi sau đó, Lý Xuất Vân ấp a ấp úng để lộ ra người mình yêu, là cùng mình đồng tính, Lý mụ mụ nghe xong, cười ha ha, hoàn toàn không tin.
“Con không phải vẫn khoe rằng bạn mình là một người có bao nhiêu thứ tốt sao? Vừa ôn nhu săn sóc, lại trân trọng ngươi, lại biết chuyện hiếu thuận, gia sự ôm đồm, con nói xem, đi đâu tìm một thằng tốt như vậy? Càng miễn bàn ngươi nói nó rất tuấn tú, con cũng không nghĩ lại, bao nhiêu đứa con gái đốt đèn cũng không tìm được đứa tốt như vậy, lại tới lượt con?”
Nhìn đến mẫu thân hoàn toàn cho rằng mình đang nói giỡn, Lý Xuất Vân gấp đến xoay quanh, hận không thể lập tức kêu to, nói cho bà mình chính đã thật sự tìm được một nam nhân tốt mà nữ nhân dù có đốt đèn lồng cũng tìm không thấy.
Lý phụ một bên xem báo, lộ ra biểu tình cực kỳ kinh ngạc, nhìn chằm chằm đứa con nhìn hồi lâu, há to miệng nói: “Tiểu Vân, con có lầm lẫn không, ý của con là, con dâu là..”
Nhìn biểu tình khoa trương của ba, Lý Xuất Vân đem hai chữ “Từ Táp” ở bên miệng, nuốt trở vào.
Lý Xuất Vân thực bất đắc dĩ đem sự tình một năm một mười* nói cho cấp Từ Táp.
_ một năm một mười: đầu đuôi gốc ngọn
Từ Táp nghe xong, cũng cười ha ha.”Nói như vậy, bá phụ đã cho anh là.. Rất có ý tứ.”
“Anh cười cái gì, em đang đau đầu đó.”
Từ Táp trấn an Lý Xuất Vân.”Quên đi, em cũng đừng quanh co lòng vòng nữa, trực tiếp để anh đến nhà em đi.”
Lý Xuất Vân do dự nhìn Từ Táp.”Này, được không?”
“Cố gắng biểu hiện là được, anh nghĩ, một ngày nào đó bọn họ sẽ chấp nhận mình.”
Lại một vòng mạt, sân nhà là đội Minh Châu, cùng đội Thành Đô tiến hành trận đấu. Lý Xuất Vân đặc biệt mua phiếu, cùng ba cùng đi xem.
Đội Thành Đô cũng là một đội mạnh, đấu pháp lấy thân thể cường tráng mà vang danh, đây sẽ là một trận đấu thực kịch liệt.
Trong sân thể dục Tân Minh Châu, đã không còn chỗ ngồi.
Trận đấu quả nhiên thực kịch liệt, song phương chiến đấu đều hung ác, phạm quy không ngừng.
Ngay tại buổi chiều lúc trận đấu mới vừa bắt đầu, bầu trời TP. Hương Đảo đổ mưa nhỏ.
Khán đài có trần nhà, không có ảnh hưởng đến mọi người đang xem cuộc chiến, nhìn các vận động viên dầm mưa chiến đấu, cầu y ướt đẫm làm cho Lý Xuất Vân thật bất an.
Mặc dù là tám tháng, nhưng là mặc quần áo ướt, không lạnh sao?
Xoay người hỏi ba: “Cứ như vậy mà đá tiếp sao?”
Lý phụ lộ ra biểu tình đương nhiên. ”Đúng vậy a. Chút mưa ấy tính cái gì, lớn chút nữa cũng phải tiếp tục bị đá, ngươi còn chưa thấy qua một trận bóng đá trong tuyết đâu.”
Nói xong, tầm mắt Lý phụ lại chuyển đến trên cầu trường.”Trời mưa, mặt cỏ thấp hoạt, cầu không dễ dàng khống chế, phải cẩn thận.”
Mưa càng rơi càng lớn, hạt mưa dày đặc, đánh vào trên người các cầu thủ trên sân.
Trên cỏ cũng thấm nước, trong chiến đấu, thỉnh thoảng có người trượt ngã xuống đất, làm văng một đống nước, nước bùn làm cho cầu y của các đội viên, đều nhanh chóng không rõ màu sắc.
Nhìn đến Từ Táp ở trên sân không ngừng chạy, chỉ huy nhược định*, trong lòng Lý Xuất Vân dâng lên tư vị khác thường.
_chỉ huy nhược định: người chỉ huy trận đấu lúc nào cũng phải bình tĩnh, thận trọng.
Lý Xuất Vân thừa nhận,cậu là một người tham hưởng thụ, chưa từng dầm mưa dải nắng, dù yêu đi đây đi đó, nhưng mặc kệ phải đi chỗ xa cỡ nào, cậu đều đã tận lực lựa chọn khách sạn thoải mái, cùng phương tiện giao thông càng nhanh và tiện.
Rất khó tưởng tượng bộ dáng mình phải mang theo một thân nước bùn, trượt đuổi người trong mưa.
Trên mặt Từ Táp, nhất định đã phân không rõ là mồ hôi, hay là mưa.
Lúc dẫn bóng đột phá, Từ Táp bị cầu thủ của đối phương làm ngã xuống đất, trọng tài cũng không thổi còi, Từ Táp lăn lông lốc rồi lại lên, lau bùn đất dính trên mặt, rồi lại tiếp tục chạy.
Trận đấu, ở trong mưa gió tiếp tục.
Cách kết thúc khoảng mười chúng, song phương lúc này đều đã không thể tiếp tục được nữa.
Lúc này, chỉ thấy Từ Táp ở biên lộ, lợi dụng sai lầm của đối phương, đem bóng đoạt đến dưới chân của mình.
Loa thanh trên cầu trường nhất thời vang lên, thật giống như còi phát lệnh tấn công.
Từ Táp dẫn bóng nhanh chóng đột phá, linh hoạt đến loá mắt, đem chặn một đám đối thủ ở sau người.
Ở trong mưa, cỏ trở nên trơn trượt, tốc độ của hắn vẫn nhanh như vậy, động tác không chê vào đâu được.
Phải được huấn luyện gian khổ thế nào, mới có thể có được năng lực như thế, trong khi huấn luyện, hắn đã không biết chạy qua bao nhiêu km đường, lại ở trong huấn luyện té ngã, đứng lên bao nhiêu lần.
Ngay tại lúc Lý Xuất Vân một mình nghĩ đến ngây người, Từ Táp đã đem bóng dẫn đến khung thành đối phương, đối mặt khung thành, hắn bình tĩnh khởi chân, cầu thẳng vào góc chết cầu môn.
Vào!
Toàn trường hoan hô.
Sau khi bóng vào, Từ Táp không có mừng như điên mà hoan hô toát ra, hắn nắm chặt nắm tay cao giơ lên cao, dùng sức vung lên.
Sau khi cùng vài đồng đội ôm nhau, Từ Táp lập tức trở lại vị trí của mình, một lần nữa tiến nhập trạng thái công phòng.
Lý phụ vui vẻ vỗ tay, hưng phấn đến ngồi không yên, nhảy dựng lên.”Thật tốt quá! Thật tốt quá!”
Sau khi ngồi xuống, Lý phụ tán thưởng nói: “Vẫn là Từ Táp hảo.”
“Vì cái gì?”
Lý phụ chỉ vào trên sân banh nói: “Đứa nhỏ này, tâm lý tố chất hảo, trầm ổn, thắng, vui vẻ; thua, không nổi giận, chưa kết thúc thì chưa bỏ cuộc. Hắn không cuồng, điểm này ta tối thưởng thức, Từ Táp không giống với một số nguời thua thì giận, thắng lại tực đắc (ta chém).”
Đội Minh Châu lấy tỷ số 1:0 kết thúc trận đấu này, lấy được giải ba.
Trên đường đưa ba trở về nhà, Lý phụ hưng phấn cùng tài xế xe taxi nói không ngừng.
Lý Xuất Vân ở nhà mình một chút rồi lại vội vã trở về tổ ấm tình yêu của mình.
Mỗi lần thi đấu xong các cầu thủ đội Minh Châu đều tập trung lại họp, tổng kết các lợi hại trong trận vừa đấu, giáo luyện sẽ cho mọi nguời xem lại cuộn phim ghi hình trận đấu, Từ Táp không thể trở về sớm.
Rụt người ở trên ghế sa lon, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, Lý Xuất Vân đợi Từ Táp về, muốn giúp Từ Táp làm một chén canh gừng, lại tìm không thấy tài liệu hướng dẫn, chỉ có thể chuẩn bị nước ấm cùng lá trà trước.
Vừa nghe thấy tiếng cửa phòng mở, Lý Xuất Vân liền nhảy dựng lên.
Để Từ Táp ngồi xuống nghỉ ngơi ở trên ghế sa lon, Lý Xuất Vân lấy trà nóng lại.
Từ Táp một tay cần chén trà tay kia thì ôm nguời yêu vào lòng, chú ý tới thần sắc khác thường của cậu. Lại hỏi: “tiểu hùng miêu, em làm sao vậy?”
“Ân, hôm nay em đi xem anh thi đấu.”
“Xem anh đá banh sao?”
“Ân.” Lý Xuất Vân cúi thấp đầu, tựa trước ngực Từ Táp, nhỏ giọng đáp.
“Đẹp trai không?”
Không trả lời câu hỏi của Từ Táp, Lý Xuất Vân đưa tay vuốt tóc trên trán Từ Táp, tóc còn chưa khô.
Chóp mũi ở trên cằm Từ Táp nhẹ nhàng cọ, Lý Xuất Vân nói: “Em thấy anh đá banh trong mưa, quần áo đều ướt đẫm.”
Từ Táp cũng lơ đểnh.”Trận mưa đó cũng không tính cái gì.”
“Chính là em cảm thấy thực đau lòng!” Ngẩng đầu, nhìn Từ Táp, đôi mắt của Lý Xuất Vân mắt to đã ươn ướt.
Từ Táp nhìn mắt Lý Xuất Vân, hiểu được tâm ý săn sóc của đối phương, hắn đưa tay đem chén trà để ở một bên, ôm lấy Lý Xuất Vân.
Nâng cằm Lý Xuất Vân lên, để cậu nhìn thẳng vào hai mắt mình, Từ Táp ôn nhu nói: “Anh biết, em yên tâm, anh không sao, cơ thể của anh rất khỏe.”
Lý Xuất Vân ở Từ Táp trong lòng cọ cọ như đang làm nũng: “Nhưng, em cảm thấy thực đau lòng.”
Ở trên môi Lý Xuất Vân hôn một cái, Từ Táp nói: “Anh biết tiểu hùng miêu đau anh, nhưng em yên tâm, anh sẽ hảo hảo chăm sóc mình.”
Sau đó đôi tình nhân ôm nhau, hưởng thụ thời gian ngọt ngào thuộc về mình.
Từ Táp nâng cằm Lý Xuất Vân lên, ngón cái nhẹ nhàng xoa xoa trên cằm cậu, trong giọng nói lộ ra một cỗ hấp dẫn.”Tiểu hùng miêu, anh phải đi tắm rửa, anh sợ cảm mạo.”
Lý Xuất Vân nhẹ nhàng “Ân” một tiếng, vẫn ôm chặt Từ Táp không buông.
Thanh âm càng thêm hấp dẫn lại hỏi: “Em muốn đi cùng không?”
“Ân.”
Từ Táp vuốt ve lỗ tai Lý Xuất Vân, người sau ngứa xoay xoay đầu, “Tiểu hùng miêu, hôm nay sao lại ngoan vậy?”
” Em vốn rất ngoan mà.”
Ôm lấy Lý Xuất Vân đi vào phòng tắm, Từ Táp còn nói thêm: “Tiểu hùng miêu, hôm nay anh muốn làm gì cũng được sao?”
Lý Xuất Vân liếc xéo Từ Táp, một bộ nghi ngờ vẻ mặt của hắn.”Anh không phải đều luôn muốn làm gì thì làm đó đấy sao?”
Cẩn thận lo lắng một chút, Lý Xuất Vân đem chuyện của mình cùng Từ Táp nói cho ba, bất quá, cậu không có nói tên, chỉ nói rõ nguời mình yêu cùng giới tính với mình, đoạn cảm tình này đã thực ổn định, mình hy vọng có thể tiếp tục quen tiếp lâu dài.
Lý phụ nghe xong, suy nghĩ một hồi, hỏi: “Con đã thận trọng suy nghĩ về chuyện này rồi?”
”Đúng vậy.”
“Đã quyết định về sau đều phải ở bên nhau?”
”Đúng vậy.”
Lý phụ nhìn đứa con thật kiên định, sau đó hắn gật gật đầu.”Ba ba không phải không khai thông, con đã lớn như vậy, nếu con thật sự đã quyết định, làm cha mẹ chúng ta cũng không muốn nói thêm cái gì. Nếu phản đối, bức bách ngươi, có thể kết quả càng xấu. Bất quá, con phải biết rằng, cảm tình thứ này, rất khó nắm lấy, ai cũng không biết chuyện tương lai ra sao, hết thảy mọi thứ, đều tự mình ngươi gánh lấy, cay đắng ngọt bùi tự chịu.”
Lý tiểu Vân nói: “Con biết.”
“Còn nữa, chuyện tình cảm của các con, cùng người thường không giống với, áp lực phải thừa nhận cũng càng nhiều, tự con phải rõ. Trong cuộc sống bình thường, phải điệu thấp*, đừng quá đường hoàng, nhất định sẽ có người kỳ thị, nhưng không cần quá để ý. Nếu con quyết định phải cùng người kia kết giao, liền đối người ta toàn tâm toàn ý. Ta cũng không cho phép con ở bên ngoài làm loạn.”
_điệu thấp: âm thầm.
“Con sẽ không!”
Lý phụ lại dặn dò: “Ngươi nếu đã tính toán kết giao lâu dài, phải quý trọng đoạn cảm tình này, gặp chuyện hai người phải cùng thương lượng, trong cuộc sống phải nhường nhịn, bao dung, lý giải, phải suy nghĩ thay đối phương.”
Nhìn đứa con, Lý phụ hít một hơi: “Ai, tiểu Vân, nói cho con biết, chuyện cảm tình, không phải đơn giản, hai người ở chung, lại càng không phải chuyện đơn giản. Về sau, con trải qua, liền sẽ minh bạch.”
Nghĩ đến Từ Táp, Lý Xuất Vân cảm thấy, mình có lòng tin cùng hắn đem đoạn cảm tình này kéo thật dài thật lâu.
“Việc này, nói cho con biết mẹ chưa?”
Lý Xuất Vân lắc đầu.”Còn chưa nói, nói cho ba biết trước.”
“Đi nói đi, tính rồi, đứa con đã lớn, quản không được nữa.”
Lý Xuất Vân vội vàng vì mình biện bạch: “Con thực nghe lời a.”
“Nghe lời, nghe lời vì cái gì không lĩnh một người vợ về?”
Lý tiểu Vân ảo não cúi đầu.
Lý mụ mụ nghe xong đứa con thổ lộ, quá sợ hãi.”Cái gì? Cái gì, con thật sự muốn dẫn một nam nhân trở về?”
“Ân.”
Lý mụ mụ cả kinh kêu lên: “Ba tiểu Vân hắn, ba tiểu Vân, ông nghe một chút, nghe một chút, đứa nhỏ này nói, đứa nhỏ này làm sao vậy?”
Lý phụ lại, đem vợ dìu lại ghế salon ngồi xuống.”Đừng kêu, tái kêu cũng không được gì.”
Lý mụ mụ run rẩy lấy tay chỉ vào đứa con.”Nó, nó…”
“Chuyện đã như thế, ngươi cũng không cần phải quá kích động.”
“Tôi có thể không kích động sao?”
Lý phụ trấn an Lý mụ mụ.”Nó đều nói cho tôi biết, xem ra, ở chung cũng không phải một ngày hai ngày, bà không có nghe tiểu Vân lúc trước có nói sao? Người kia đối với nó không tồi, là có cảm tình, nếu bọn họ thật sự tính toán nghiêm túc kết giao, thì cứ theo nó đi “
“Điều này có thể theo nó được chứ? Đây chính là cái nam nhân, nam nhân nha!”
“Ta biết, điều này cũng không có biện pháp a. Nó đã lớn như vậy, cũng không phải tiểu hài tử ăn chơi lêu lỏng, vui đùa một chút coi như xong, tiểu Vân là nghiêm túc quen với đối phương, đều đã ở cùng một chỗ. Chúng ta có thể làm sao? Chia rẽ? Đây không phải là buộc đứa nhỏ trốn đi?”
Lý mụ mụ lại ngồi về trên ghế sa lon, không cam lòng nhìn chằm chằm Lý Xuất Vân: “Thật vất vả đem con dưỡng lớn như vậy, dưỡng tốt như vậy, con cư nhiên làm ra loại chuyện này!”
Lý Xuất Vân cúi đầu, vẻ mặt đau khổ, nghe mẫu thân giáo huấn.
Lý mụ mụ bắt đầu rồi thao thao bất tuyệt, quở trách Lý Xuất Vân đủ loại không phải, từ lúc Lý Xuất Vân ba tuổi cùng đứa nhỏ nhà hàng xóm đánh nhau nói lên đến lúc cậu còn đi học rơi vào bể bơi của trừơng, đem chuyện lông gà vỏ tỏi* ngày xưa của Lý Xuất Vân từng làm mình quan tâm nói ra hết.
_ lông gà vỏ tỏi: nhỏ nhặt.
Lý Xuất Vân ngồi ở một bên nghe, biết mẫu thân luôn luôn là nói năng chua ngoa nhưng tâm đậu hủ, kỳ thật bà rất thương yêu chính mình, cho nên Lý Xuất Vân hoàn toàn không ngại mẫu thân thường ngày luôn lải nhải, nhưng lúc bị quở trách, cậu rất sợ trí nhớ của mẫu thân, cảm giác mẫu thân đã có thể đi làm nhà sử học.
Cuối cùng, Lý mụ mụ còn nói thêm: “Hai chúng ta thật vất vả đem con nuôi lớn, dưỡng mập mạp, đưa con lên đại học, ngóng trông ngươi có thể kiếm được một công tác hài lòng, thành gia lập nghiệp, chính là con cư nhiên…”
“Con đâu có làm chuyện xấu.” Lý Xuất Vân nhịn không được nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
“Cái gì? Kia đây là chuyện tốt sao? Ngươi cùng nam nhân có thể cùng nhau sống sao? Con vốn làm biếng, nó cũng làm biếng, này còn có thể sống cùng nhau sao?”
“Anh ấy rất tốt.”
“Nào có nam nhân không làm biếng?”
Lý phụ ra mặt hoà giải.”Được rồi được rồi, không cần nói nữa, nó cũng đâu phải đứa nhỏ ba tuổi. Sự tình đã đến một bước này, đánh chửi đều không dùng được, nói nhiều nữa, đem đứa nhỏ bức đi rồi, có chỗ gì tốt.”
Lý mụ mụ nghe xong, lúc này mới im miệng.
Một lát sau, Lý mụ mụ hỏi Lý Xuất Vân.”Con thật sự phải cùng nó sống chung?”
”Đúng vậy.”
“Con cũng không có công tác, lấy cái gì nuôi gia đình?”
“Con vẫn đang kiếm tiền, cuộc sống không là vấn đề, anh ấy cũng có công tác.”
Lý phụ ở một bên nghe xong, có chút thoải mái, đúng rồi, nếu đôi trẻ có thu nhập ổm định, như vậy sống chung không là vấn đề, lúc sinh hoạt sẽ có rất nhiều ấn đề trái ý, đương nhiên, nếu có cơ sở kinh tế nhất định, vậy thì càng tốt hơn, hoàn toàn có thể dựa theo cách sống mình muốn mà tiếp tục.
Lý mụ mụ thoạt nhìn cũng không tính toán truy cứu thêm nữa, bà có chút mệt mỏi đứng lên, phân phó nói: “tiểu Vân, con lập tức đem người mang đến cho ta xem, nếu ta không trúng ý, chuyện này vẫn chưa xong.”
Sau khi chờ Lý mụ mụ trở về phòng, Lý phụ tiến sát vào, nhỏ giọng hỏi đứa con: “Là hạng người gì? Nếu mẹ con thấy, thật sự không đồng ý, còn muốn quậy, kia…”
“Nàng sẽ đồng ý.”
“Nguời thực vĩ đại, lại lớn lên đẹp trai?”
“Suất muốn chết a.”
Lý phụ líu lưỡi, đối lời của con tỏ ra hoài nghi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.